“Sophie, đến đây nếm thử chao chính gốc đi, anh đi mấy con phố mới tìm được đấy, nhất định ăn rất ngon, em ăn thử một miếng xem.”
“Sophie, bánh mặt trời của Đài Trung nè! Người Đài Loan bọn em thật là lợi hại, anh mua được ở Đài Bắc. Bên trong bao lấy đường, thật là làm người ta ăn một lần nhớ mãi.”
“Bảo bối, nữ thần của anh, em mau nhìn xem anh mua gì đây? Bánh bao nhỏ, màu vàng kim, hình như hơi mềm, giống hoa qua, còn nữa, kim mộc cát là ý gì?”
Ngu ngốc, kim kết! Đó là mật phơi, không phải bánh bao nhỏ. Đỗ Trọng Mai bên cạnh trợn trắng mắt.
Một kẻ đần cũng muốn theo đuổi học tỷ xinh đẹp, hắn không mang theo đầu óc khi đi ra ngoài sao? Thật là không biết tự lượng sức.
Nhưng mà, lúc này thật sự rất kỳ quái, người ta đều đến địa bàn rồi, mà vị chồng học tỷ giữ vợ kia sao không có chút động tĩnh nào vậy, hai mắt chỉ nhìn màn hình máy tính, giống như bà xã bị theo đuổi cũng không liên quan.
Aizzz! Tư chất của cô kém thật ư, không hiểu mọi người đang trình diễn vở kịch gì nữa? Đầu Đỗ Trọng Mai nghĩ mãi sắp nổ tung mà vẫn không đoán ra được.
"Hào khí rất kém cỏi."
“Ừ, thật sự nặng nề quá, em cũng không dám nói lớn tiếng, chỉ sợ đột nhiên có một con dao nhỏ bay tới mặt em thôi.”
"Vợ chồng cãi nhau?"
“Ừ, thoạt nhìn rất giống, học tỷ không thèm nhìn chồng học tỷ, nhưng chồng học tỷ lại vụng trộm nhìn học tỷ, bị em nhìn thấy.” Chồng học tỷ luôn lạnh lùng cuồng vọng trở nên thật đáng thương, bộ dạng như muốn nói chuyện với học tỷ nhưng không dám.
“Người chồng trộm tinh bị phát hiện?”
“Ừ, chắc là vậy, chồng học tỷ thoạt nhìn rất đau lòng, anh ấy nhất định làm chuyện gì thực có lỗi với học tỷ.” Đàn ông thật là xấu, luôn không quản được nửa người dưới.
“Nói không chừng… Cô vợ vụng trộm?”
“Ừ, học tỷ vụng trộm…… Gì? Không đúng, không đúng, chị đừng nói lung tung, học tỷ không vụng trộm…..” Ách, đợi chút đã, ai nói chuyện với cô vậy? Cô không phải đang tự nói sao?
A! Chẳng lẽ có ma….
“Ma cái đầu em, tên ngốc, không thấy rõ người tới là ai mà cũng gật đầu ừ ừ không ngừng, chị thật là phục em rồi.” Chu Tiếu Mi không khách khí vỗ đầu học muội, quả thực khóc không ra nước mắt, con quỷ mơ hồ này tới bao giờ mới khôn được đây?
“A! Chu học tỷ, chị làm gì mà dọa ….. Ôi.” Ừ, ăn ngon thật, khô mực. Đỗ Trọng Mai thoáng chốc bị đồ ăn mua chuộc.
Chu Tiếu Mi cười, đút vào miệng của học muội, tránh cho cô la quá lớn, “Hai người này vẫn không nói chuyện với nhau sao?”
“Uhm.. Kéo ra….. hết chỗ chứa….” Đừng đút nữa, cô sắp nghẹn chết rồi.
“Nói ma quỷ gì đó? Căn bản nghe không hiểu! Láu lỉnh, đi chỗ khác chơi, đừng làm ồn các tỷ tỷ.” Còn lại một cọng khô mực, Chu Tiếu Mi đút cho cô.
Sao lại như vậy? Rõ ràng là chị đút vào miệng em lại trách em mồm miệng không rõ, học tỷ thật là khi dễ người ta mà!
Đỗ Trọng Mai dùng sức nhai khô mực, lời kháng nghị chỉ dám lớn tiếng trong lòng.
“Này! Tiên sinh ngoại quốc, anh không biết CEO của chúng tôi đã lập gia đình sao? Chồng của cô ấy còn ngồi tại đó, anh không có việc ân cần làm gì? Cái người ngoại quốc bại hoại đạo đức anh không biết xấu hổ à?” Không ai muốn ra mặt đánh vỡ cuộc diện bế tắc, Chu Tiếu Mi dứt khoát làm sứ giả chính nghĩa lên tiếng.
Cô mắng đã đời, không hiểu sao Jayson lại chỉ nói vài câu, “Các người không phải có câu nói yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu sao? Tôi thích Sophie, tốt với cô ấy thì có gì không đúng?”
“Yêu mến không có sai, nhưng mà hành vi đừng quá mức, cô ấy là người đã có chồng.” Mắng xong bên này, Chu Tiếu Mi lại chuyển hướng bên kia, “CEO, xin cậu đừng có dụ dỗ người ngoại quốc, chú ý hình tượng phụ nữ phương đông chúng ta chứ.” Nếu như bạn tốt không cho cơ hội thì tên ngoại quốc này có cố cũng vô dụng, một cây làm chẳng nên non.
“Nhưng chồng cô ấy không tốt với cô ấy, tôi tốt hơn.” Jayson nhận thấy, hai người này ngay cả ba chữ “I Love you” cũng không nói, căn bản không tính là vợ chồng.
Lời nói của Jayson chạm trúng chỗ đau của Trạm Vấn Thiên, hắn lạnh lùng trừng Jayson, tỏ vẻ không có gì, nhịn xuống phản bác.
Một con vua sư tử không tức giận thật sự khó khăn, đáng tiếc hắn chưa tìm được cách giả quyết nên cái gì cũng không thể làm, chỉ có thể buồn bực bị đánh, không còn cách nào.
Xem ra Bạch Oanh Man đã quyết tâm không để ý tới hắn, hai người phân phòng ngủ đã nhiều ngày, ngay cả đi làm chung cô cũng không chịu đi chung xe với hắn, hoàn toàn không nhìn hắn, xem hắn không tồn tại.
Trước kia, hắn không biết vợ chồng không nói chuyện lại khổ thể này, đến khi thành người lạ, hắn mời biết rõ, thiếu cô, cuộc sống của hắn có bao nhiêu cô đơn, đêm có bao nhiêu dài.
Chu Tiếu Mi chẳng muốn uốn nắn quan niệm của Jayson nữa, dù sao người ta làm hoàng đế còn chẳng lo, thái giám cô lo làm gì? Vợ chồng người ta phía sau cánh cửa, ai cho cô lắm miệng, nhưng mà……
“Man Man, cậu và con sư tử kia làm sao vậy? Hắn cắn cậu, cậu không cắn lại à?” Tuy không quen nhìn người đàn ông kia chuyên chế ương ngạnh nhưng ở phương diện khác cũng coi như tốt.
Cổ nhân có dạy, khuyên hợp không khuyên cách, ít nhất bọn họ còn có chỗ hòa hợp, không phải sao?
Bạch Oanh Man vừa chồng cuốn sách lên vừa ngước mặt, giọng điệu trong trẻo nhưng lạnh lùng, “Cậu đừng quan tâm, trở về làm việc đi.”
“Cậu xem mình rảnh quá không có việc gì làm sao? Vợ chồng cãi nhau cũng có mức độ, trừ khi cậu không cần cuộc hôn nhân này nữa, nếu không phải học cách nhượng bộ và nhẫn nại.” Nhịn một lúc gió êm sóng lặng, lùi một bước trời cao biển rộng, đây là những lời lẽ bình thường, đừng nói cô không biết.
“Có lẽ…” Bạch Oanh Man lạnh nhạt. Cần cuộc hôn nhân này không không phải một mình cô có thể quyết định, có lẽ hắn mệt mỏi sự lạnh lùng kiêu ngạo của cô, cần những cô gái khác dịu dàng nghe lời.
“Có lẽ?” Đây là ý gì, Man man chuẩn bị thỏa hiệp, hay là… buông tay?
“Mình cố gắng hết sức.” Cô đã làm những gì có thể làm, có thể không đạt được hiệp nghị với ông ngoại, không đạt được yêu cầu của ông, hiện tại chỉ mong thời hạn ba năm mau mau đến, để hắn và cô có thể giải thoát.
Cảm giác không khí nặng nề, Chu Tiếu Mi muốn nói mấy câu hóa giải… nhưng mà Bạch Oanh Man bỗng nhiên chấn động toàn thân, giống như bị sợ hãi rất lớn.
“Nguyệt…. Không!” Cô đứng dậy, vẻ mặt hoảng sợ tựa như nhìn thấy cái gì đáng sợ.
Mấy người ở đây đều giật mình, chỉ thấy một chồng ảnh tán loạn trên mặt bàn mà nhân vật trong ảnh không ai khác, đúng là Bạch Oanh Nguyệt, cô thập phần chật vật, trên mặt vết thương sưng đỏ, tay cũng có vết trói, không biết người nào thương tổn cô.
Lúc này, điện thoại của Bạch Oanh Man đúng lúc vang lên, cô bối rối nhấc máy, “Tôi là Bạch Oanh Man….. Dạ, ông ngoại, Nguyệt nó làm sao vậy? Là ai thương tổn nó? Nó bây giờ đang ở đâu …… Con muốn đi cứu nó…”
Vốn dĩ Bạch Oanh Man và Đinh Thắng Phong sớm có hiệp định, Đinh Thắng Phong cũng phái người bảo vệ Bạch Oanh Nguyệt, nhưng không biết cô lại bị người nào mang đi, Đinh Thắng Phong phái người tra xét một ngày cũng không tìm được tung tích, chỉ có thể áy náy báo cho cô biết.
Nghe ông ngoại và Bạch Oanh Man nói chuyện, Trạm Vấn Thiên lo lắng hỏi: “Ông ngoại nói gì?”
Nào ngờ cô cũng không để ý tới hắn, hoang mang lo sợ vươn tay, nắm lấy người đàn ông phía sau hắn, Jayson.
Cử động của cô làm máu toàn thân của Trạm Vấn Thiên như đông lại trong nháy mắt, nói không nên lời, đáy mắt nóng lên.
“Em cần anh, Jayson, vận dụng tất cả lực lượng của Mia Đạt giúp em tìm em gái, nó không thấy nữa…”
Cô cần hắn… Cô cần hắn… Nhưng “hắn” này lại không phải Trạm Vấn Thiên hắn, mà là người đàn ông khác, Jayson.
Vẻ mặt Trạm Vấn Thiên kinh ngạc, lần đầu tiên có cảm giác bị đánh ngã, ngay thời khác quan trọng nhất, vợ của hắn cũng không nguyện ý cầu viện hắn, lúc này hắn mới cảm thấy thật sâu, có khả năng giúp đỡ cô thì ra không chỉ có hắn, còn có người chờ cơ hội có thể yêu cô…..
“Được, không thành vấn đề.” Ngày thường Jayson nhìn như một đứa trẻ lớn xác thoáng cái biến thành người đàn ông thành thục, bình tĩnh ổn trọng ôm lấy cô gái yêu mến, trấn an cô, làm người ta có cảm giác tin cậy.
Jayson nhanh chóng gọi vài cuộc điện thoại, triệu tập đội ngũ tinh anh tìm người, nhưng mà chỉ vài tiếng đồng hồ đã nhận được thông tin, một ngày trước Bạch Oanh Nguyệt nhập cảnh Ấn Độ, cũng nhập cảnh với cô là người thừa kế của tập đoàn Edward, Shere Ngải Ân Đức, xem ra cô bình an vô sự.
Mặt khác theo ảnh vệ tinh chụp được thì hình ảnh Bạch Oanh Nguyệt bị bắt cóc là hai ngày trước tại biệt thự Lạc Đan, bị đưa đến khu nhà cao cấp nhưng sau đó đã được Shere Ngải Ân Đức cứu đi.
Nhìn ảnh Bạch Oanh Man nhận ra Shere Ngải Ân Đức chính là người đàn ông cùng em gái xuất hiện ở hôn lễ của cô, biết rõ hắn đều nghe lời Nguyệt, tuy quan tâm vết thương của cô nhưng đã yên tâm, song, khi cô nhìn địa chỉ khu nhà cao cấp thì tức giận tràn đáy mắt.
Đó là nhà cô!
Cô không ngờ dì Chân lại vi phạm ước định, thương tổn Nguyệt?
“Em muốn đi tìm người đó.” Cô kích động mở miệng.
“Anh đưa em đi --“
Trạm Vấn Thiên vừa nói một nửa, Jayson đã cầm tay vợ hắn đi ra ngoài, vừa đi vừa an ủi cô.
“Đừng sợ, anh bảo vệ em, anh đã điều máy bay đến, chúng ta lập tức bay qua, không chậm phút nào.”
Máy bay?
Đúng vậy a, máy bay thật là nhanh hơn xe nhiều.
Trạm Vấn Thiên cười khổ, chán nản thu tay, yên lặng cảm nhận trái tim bị gặm nhấm.
Đừng sợ, anh bảo vệ em.
Những lời này hẳn là do hắn nói, tại sao lại để người khác nói…..
Mà vợ hắn cũng không tin tưởng hắn, lại dựa vào ngực người đàn ông khác.
Nhìn bóng lưng gắn bó phía trước, lòng hắn đau đớn kịch liệt, cho đến lúc này hắn mới hiểu, thì ra hắn đã sớm yêu vợ hắn, công chúa thiên nga đen đã sắp bay đi khỏi hắn…..
***
Bạch Oanh Man cuối cùng vẫn cự tuyệt yêu cầu của Jayson, tự cô lái xe trở về khu nhà cũ đã mấy chục năm, đang cho Lý Ngọc Chân ở tạm.
Vừa vào cửa, Bạch Oanh Man tức giận đẩy Lý Ngọc Chân vào tường, chất vấn tại sao bà ta lại thương tổn Nguyệt, nhìn thấy dì Chân đã điên cuồng, cô cũng không chút đồng tình.
Sau khi hai người chính thức quyết liệt, cô lệ rơi đầy mặt rời đi, ngồi xổm ngoài cửa khóc lớn.
Cô chưa từng hận một người đến như vậy, hận đến mức muốn tự tay giết chết.
Cô đuổi người thân nhất, mang tiếng xấu, đi vào cuộc hôn nhân không tình nguyện, thậm chí có người bất cứ lúc nào muốn mạng của cô, cô hy sinh tất cả chỉ muốn bảo vệ đứa em duy nhất, để nó tránh xa nguy hiểm.
Cô cho rằng chỉ cần không tiếp xúc em gái, không dính dáng gì hết, oán hận trong lòng dì Chân sẽ giảm bớt mà buông tha cho Nguyệt, nhưng người đàn bà tâm tính vặn vẹo đã không phải người bình thường, là ma quỷ, không đáng tha thứ, lòng cô mềm yếu đã tạo thành một ác ma, cô nên sớm ngả bài với bà ta.
Jayson ở bên ngoài thấy thế, đau lòng ôm cô vào lòng, nghe cô lẩm bẩm tức giận và hối hận.
“Sophie đừng khóc, đừng vì loại người này mà thương tâm, em có linh hồn thiện lương cao quý, chúng ta buông tha bà ta cũng buông tha cho chính mình , được không?”
Trạm Vấn Thiên vừa đến đúng lúc nghe Jayson nói những lời cảm động đó, hắn dừng bước lại, nhìn vợ trong ngực Jayson, hai tay ôm chặt không buông, nức nở nghẹn ngào.
***
Quá đau đớn, thật là khó chịu, trái tim như thắt lại, bị dao đâm từng nhát từng nhát, đau nhức đến không thể thở được….
Là ông trời trừng phạt hắn sao? Bởi vì hắn không biết quý trọng vận may của mình, đến lúc mất đi mới phát hiện mình yêu cô, nhưng đã không thể vãn hồi..
Sau này nghĩ đến tình cảnh đó, lòng Trạm Vấn Thiên càng đau đớn, hắn chưa bao giờ thấy Oanh Man khóc thương tâm như vậy, giống như đứa trẻ lạc đường, bất lực gào khóc, nghĩ tới cô nằm trong ngực người khác, hắn cảm thấy ghen ghét và đau lòng, thầm nghĩ dùng tất cả mọi cách để cô thôi rơi lệ, trở về bên hắn…..
“Hôn nhân không hạnh phúc cần nhanh chóng chấm dứt, cố chấp không buông tay chỉ làm hai người càng đau khổ, anh là người thông minh, hẳn là đã nhìn được hai người không có tương lai, chỉ làm tổn thương nhau.”
Ai đang nói chuyện?
Trạm Vấn Thiên mở mắt ra, dời cánh tay che mặt, ánh nắng chiếu xuống làm hắn nhíu mày, mơ hồ thấy hai bóng người trước mặt, che hơn phân nửa tầm mắt.
Một lát sau, bóng người dần dần rõ ràng, nhìn rõ đối phương, môi hắn càng mím chặt, thần sắc cũng lạnh.
Một người là ả đàn bà tâm địa rắn rết, một người là tình địch của hắn, hai người này cùng nhau tới tìm hắn là sao? Hắn chẳng qua muốn trong giờ làm việc đến công viên một chút, sao người ta không buông tha hắn?
Hắn khinh thường bĩu môi, một tay chống xuống cỏ, đứng lên, đi về phía đình nghỉ mát, không quan tâm hai người phía sau có đuổi kịp hay không.
“Bà còn muốn quỷ kế gì nữa? Làm tổn thương cháu gái mình chưa đủ sao mà còn muốn tìm đến tôi?” Trạm Vấn Thiên đứng trong đình, lạnh lùng nói.
Lý Ngọc Chân che miệng, cười khanh khách, “Cậu nói gì vậy, dì không muốn thấy các người khổ nên mới ra mặt khuyên bảo, nhân sinh ngắn ngủi, đừng lãng phí thời gian vào chuyện không vui.”
“Bà nên tránh xa vợ tôi một chút, đừng vọng tưởng gây bất lợi cho cô ấy. Tôi sẽ nhìn chằm chằm bà, để bà không thể làm tổn thương Man man.” Mất bò mới lo làm chuồng, hy vọng không muộn, ả đàn bà âm hiểm này như là cái gai trên lưng vợ, hắn sẽ nhổ xuống cho cô.
Lý Ngọc Chân cười gian trá. Mục tiêu lúc này của bà ta đúng là Trạm Vấn Thiên, ai bảo Man nhi lại vì tiểu tiện chủng mà quyết liệt với bà ta, không trả thù không được.
“Là cậu tổn thương nó nặng hơn a. Vốn nó đã ít nói ít cười, sau khi gả cho cậu càng trầm mặc, nhìn xem, nó bây giờ thành ra bộ dạng gì…… Cậu có thể nói bất hạnh của nó không phải do cậu làm hại sao?”
Trạm Vấn Thiên nghe vậy trầm mặt, thân thể cứng đờ, “Đây là chuyện giữa vợ chồng chúng tôi, không tới phiên bà mở miệng.” Hắn phản bác, trong lòng cũng hiểu lời bà ta không phải hoàn toàn không đúng.
Bạch Oanh Man thực sự bất hạnh sao? Bây giờ nhớ lại, quá khứ hắn đối với cô thực sự quá ngốc, hắn dùng thủ đoạn chuyên chế như thương trường, cho tới bây giờ hắn chỉ biết dùng phương thức của mình, hiện tại mới phát hiện, mình chưa bao giờ cho cô thứ cô muốn.
“A…… Những lời này cậu nói sai rồi, dì là người có tư cách nhúng tay vào nhất. Man nhi đến Mỹ học đều là do dì chăm sóc nó, nói dì là người mẹ khác của nó cũng không đủ.”
“Bắt cóc, thương tổn em gái của cô ấy, làm cô ấy đau khổ, đây là hành vi của dì ruột sao?” Mặc dù hắn không hiểu lắm nội tình ân oán của Bạch gia nhưng hắn nhìn ra được ả đàn bà trước mắt không chỉ ích kỷ mà còn ác độc.
Nói đến bắt cóc, Lý Ngọc Chân lạnh lùng, ánh mắt ác độc.
“Hiểu lầm thôi, dì là lo lắng Nguyệt nhi lưu lạc bên ngoài, cho nên mới sai người tìm nó về nhà, không ngờ đối phương hiểu lầm, tưởng nó thiếu nợ không trả nên ra tay hơi nặng.”
Mày không cho tao động em gái, tao bắt mày chống đỡ oán khí mấy chục năm của tao. Ánh mắt bà ta âm trầm, cháu gái phản bội không thể tha thứ được, vì vậy bà ta cũng muốn Bạch Oanh Man nếm thử đau khổ mất đi người đàn ông yêu mến.
Nỗi hận hai mươi mấy năm, ai thiếu tao phải trả lại gấp ngàn lần, không ai có thể thoát khỏi!
“Lời nói không lương tâm sao bà vẫn mở miệng được vậy? Xem mọi người là kẻ ngốc sao?” Trạm Vấn Thiên mỉa mai, xem thường sự dối trá của bà ta.
Lý Ngọc Chân dừng một chút nhưng mặt không đổi sắc, cười nịnh nọt, “Có gì đâu, hiểu lầm nhỏ mà để chi trong lòng? Cháu gái dì còn không so đo, cậu chú ý gì chứ? Dì với nó dù sao cũng là người một nhà!”
“Nhưng mà cậu không giống, tuy trên danh nghĩa cậu là chồng của Man nhi nhưng mà không có cảm tình thì chính là người ngoài, giữa vợ chồng có va chạm nó sẽ xem cậu như người xa lạ, dì tin cậu cũng có oán hận chứ?”
Người xa lạ…… “Rốt cuộc bà muốn gì? Trực tiếp nói rõ đi.” Trạm Vấn Thiên bực bội muốn rống to nhưng vẫn bình thản thong dong.
“Cậu dứt khoát, dì cũng không nhiều lời. Dì tin rằng cậu cũng nhìn được hôn nhân của các người có vấn đề. Thừa lúc bây giờ chưa vỡ lỡ, chấm dứt trước đi, miễn cho sau này hối hận.” Lý Ngọc Chân cười lạnh. Tao không chiếm được hạnh phúc thì người khác đừng mơ tưởng, nhất là con gáu của Bạch Cảnh Thiên.
Bà không chỉ hận con gái nhỏ Bạch Oanh Nguyệt do Trữ Tẩu Tẩu sinh, cũng hận đứa con gái mà chị ruột mang thai mười tháng sinh ra. Bởi vì tụi nó như châm chọc bà tự mình đa tình, si tình cả đời nhưng không thể nào nở hoa kết quả.
Hai người vợ trước sau của Bạch Cảnh Thiên đều có thể ở trong lòng hắn cười suốt ngày, mà bà chỉ có thể núp trong bóng tối khóc, trơ mắt nhìn bọn họ ân ái triền miên, trong lòng oán hận càng sâu.
Nếu như thương tổn con của bọn họ có thể có chút ít hạnh phúc, bà sẽ không nhân từ nương tay.
Bà ta nhìn được, Trạm Vấn Thiên đối với cháu gái rất không bình thường, nếu không, Man nhi làm sao vì hắn mà cảm thấy thương tâm? Với cá tính của Man nhi, nếu như không phải rung động, sẽ tiếp tục sắm vai vợ chồng chứ không phải tránh né hắn.
“Bà có ý gì?” Trạm Vấn Thiên nghiêm mặt, nhìn gương mặt đắc ý kia.
“Cậu đã không cần nó thì nhương lại đi, để người thật tình yêu nó, nuông chiều nó, cậu cũng nhẹ nhàng yên tĩnh.” Lý Ngọc Chân cười ác ý, liếc về phía Jayson, giọng điệu không nghe được một chút thật tình nào.
“Bà muốn tôi nhường vợ?” Trạm Vấn Thiên tức giận rống lên, không ngờ bà ta lại dám đưa ra đề nghị vớ vẩn này.
Cho dù hắn và Bạch Oanh Man không thoải mái, cô không để ý tới hắn nhưng hắn chưa từng nghĩ sẽ buông tay, hắn sẽ cố gắng tu bổ vết rách.
Hắn là Lãnh Diện Ma Sư có ý chí cứng như sắc thép, há lại bị người đánh tan đơn giản như vậy? Từ lúc hắn chưa phát hiện mình yêu cô đã quyết định muốn cùng cô đi hết cuộc đời, huống chi hiện tại hắn yêu cô, càng không thể để mất đi.
“Không phải nhường, là tôi tới bảo vệ cô ấy, sự cô độc của Sophie chỉ tôi cho thể an ủi.” Nãy giờ không nói gì, Jayson cũng mở miệng, trong giọng nói toát ra say đắm.
“Anh?” Trạm Vấn Thiên căm tức người đàn ông này, muốn nghiền hắn thành tro, nhìn đối phương xem có thể nói lời gì.
Chỉ có mình kích động, Jayson tỉnh táo trầm ổn, hắn không ghen, chỉ chắc chắn: “Anh không hiểu được vẻ đẹp của cô ấy, không biết cô ấy cần gì, không xứng có được cô ấy. Trước kia tuy Sophie có lạnh lùng một chút nhưng ít nhất cô ấy còn có thể cười, có chút yếu ớt nhưng lại ngọt ngào, làm người ta nhịn không được muốn ở cạnh cô ấy.”
“Cô ấy vẫn là vợ của tôi, anh đừng quên.” Trạm Vấn Thiên cắn răng nhắc nhở, không thích người đàn ông khác hiểu Bạch Oanh Man hơn mình.
Hắn biết mình ghen ghét, ghen ghét đối phương biết toàn bộ về cô, còn hắn chỉ đang tìm hiểu.
“Cũng bởi vì cô ấy là vợ anh, cho nên tôi mới đến tìm anh. Anh không thấy cô ấy gầy nhiều sao? Má hõm xuống, mày cũng nhíu lại, không cười nữa, tuy còn sống nhưng lại không có một chút sức sống.” Jayson cảm thấy người hắn yêu đang không tiếng động cầu cứu.
Hắn đau lòng, hắn thật tâm yêu cô gái phương đông này, hắn vì cô khổ sở, vì cô trắng đêm khó ngủ, muốn cô sống tốt.
Bởi vậy, dù biết rõ dì Lance tâm thuật bất chính, hành vi không đáng tôn trọng nhưng vì để cho cô gái thân yêu được vui vẻ, hắn vẫn bị bà ta thuyết phục, lựa chọn hợp tác với bà ta chỉ vì muốn giải cứu công chúa thiên nga khỏi lồng sắt hôn nhân, để cô có thể bay trên bầu trời.
Trạm Vấn Thiên mím môi, nén cơn tức, “Chỉ là tạm thời, chờ khi anh không còn là chướng ngại giữa chúng tôi, cô ấy sẽ trở lại là mình.” Hắn đang lừa mình dối người, hắn biết, nhưng hắn không muốn buông tay.
“Không trở lại được, Trạm tiên sinh, trong mắt cô ấy không có thần thái, chỉ có tĩnh mịch, anh còn muốn tổn thương cô ấy đến chừng nào? Người phụ nữ tôi yêu, không thể để anh tiếp tục thương tổn.” Jayson nói.
Cô ấy cũng là người phụ nữ tôi yêu! Trạm Vấn Thiên hét trong lòng, ngoài miệng vẫn lạnh lùng: “Tôi sẽ đền bù cho cô ấy, không nhọc anh hao tâm tổn trí.”
“Phụ nữ mảnh mai như hoa, cần che chở cẩn thận, anh bẻ đi còn muốn gắn lại là điều không thể, đền bù nhiều thế nào cũng không đền được thương tâm.”
“Vậy là sao, một cô gái tốt sau khi gả cho cậu, cậu không thương yêu nó, lại làm nó không chịu nổi sự tra tấn của cậu mà gầy gò, chi bằng cậu buông tha nó đi, coi như làm chuyện tốt, sau này mới có phúc.” Lý Ngọc Chân ở một bên châm ngòi.
“Vợ của tôi tự tôi có cách, các người có thể cút.” Trạm Vấn Thiên tức giận đuổi người, từ giờ trở đi hắn sẽ thay đổi cuộc sống của cô và hắn, không tự cho là đúng làm cô thương tâm nữa.
Lý Ngọc Chân phất phất tay, “Không cần hô to gọi nhỏ, cậu hô càng lớn càng làm người ta chê cười thôi. Nếu không thương nó, vậy thả nó ra, làm gì sĩ diện, kéo nó chôn cùng cậu trong phần mộ hôn nhân.”
“Ai nói tôi không thương cô ấy? Tôi -“ Trạm Vấn Thiên rống, nói một nửa ngừng lại, không tiếp tục.
Hắn yêu cô, yêu đến mức để lại câu quan trọng này cho cô chứ không phải kẻ thứ ba muốn chia rẽ.
Nhưng mà sự ngừng lại của hắn làm Lý Ngọc Chân mượn cơ hội, trong lòng ghen ghét, bà ta không muốn người khác có kết cục tốt đẹp.
“Xem đi, không thương còn cầm lấy không buông, làm như người khác ức hiếp cậu vậy. Không lấy được em thì bắt chị để trả thù, loại người như cậu thật sự không được.” Bà ta cố ý nhắc đến đám cưới để công kích hắn.
Sắc mặt Trạm Vấn Thiên cực kỳ khó coi, ngay từ đầu xác thực hắn có ý nghĩ trả thù nhưng hắn thật tình hứa hẹn hôn nhân. Hắn là vô tình, cũng không máu lạnh với vợ, nếu cô và ông ngoại không tính toán hắn trước hắn cũng không cố ý thương tổn cô, nếu không phải cô cố ý muốn gặp Jayson, hắn sẽ không vì lòng đố kỵ mà muốn cô…..
“Bà nói đủ chưa?” Nhưng bất kể thế nào, liên quan gì ả đàn bà này?
“Không cần dài dòng nữa, ký cái này. Cậu vui vẻ, nó giải thoát, từ nay về sau không liên hệ.” Tốt nhất đến chết không gặp lại, Lý Ngọc Chân ác độc nghĩ.
“Đó là cái gì?” Hắn nhíu mày hỏi nhưng khi thấy rõ thì mắt mở to.
“Đơn thỏa thuận ly hôn, Man nhi không cần gì hết, chỉ cần cậu buông tha, dù sao tập đoàn Mia Đạt giàu có bằng một nước, cha cậu ta, Mr Rada xem nó như con gái, không có cậu, cuộc sống của nó như cá gặp nước, còn nhiều người chờ chiếu cố nó.”
“Cô ấy muốn bà đưa tôi?” Trạm Vấn Thiên chậm chạp không nhận lấy đơn ly hôn.
Lý Ngọc Chân cố ý trách móc, “Đâu phải cậu không biết nó. Với cá tính của Man nhi làm sao có thể chủ động nói chia tay? Bề ngoài nó lạnh như băng nhưng là người tốt, thà rằng người ta phụ nó, nó cũng không muốn phụ người, cho dù chịu thiệt thòi cũng cắn răng mà nuốt vào bụng.”
“Cho nên, anh làm ơn thành toàn cô ấy, đừng khó xử cô ấy nữa.” Jayson đột nhiên dùng vẻ mặt thành khẩn nhìn về phía hắn, xoay người cúi đầu, xin hắn thả cô ấy.
“Anh, các người…..” Trạm Vấn Thiên năm chặt tấm giấy, tâm tình cực kỳ tệ.
“Anh không tốt với cô ấy, tôi tốt, anh không thương cô ấy, tôi yêu. Xin đưa cô ấy cho tôt, tôi sẽ dùng tính mạng bảo vệ cô ấy một đời một kiếp.” Jayson chân thành khẩn cầu, hy vọng có thể thuyết phục hắn.
Trạm Vấn Thiên miễn cưỡng nói: “Đây là ý của cô ấy sao? Cô ấy yêu anh?”
Jayson cười sáng lạn: “Sophie đương nhiên yêu tôi, chính miệng cô ấy nói không có tôi không được, cô ấy cần tôi bảo vệ, tôi là chỗ dựa duy nhất.”
“Là thế sao? Tôi hiểu rồi.”Hắn cảm thấy như mặt đất dưới chân vỡ ra một cái hố đen, nuốt chửng lấy hắn. Trạm Vấn Thiên đau lòng không thở được, hai tay ôm mặt, để hối hận ăn mòn hắn.
Hắn cho rằng không ai nhìn thấy, nhưng trước khi rời đi, Jayson quay đầu lại nhìn hắn một cái, đôi mắt màu lam kia đã nhìn thấy khóe mắt của hắn có lệ.