Editor: Vivi
"300 cân Bạch Trà, còn có 200 cân Thiết Quan Âm, tất cả đều đưa tới trà lâu Thanh Trà. Làm phiền Lưu lão."
Bên ngoài bức tường bụi bẩn, nhà kho ngói xanh, nam tử đang nói chuyện có dáng vẻ hơi gầy gò, sửng sốt một lúc nhưng không hề thở gấp, ôm trăm bình sứ đựng đầy lá trà đặt lên ván xe.
Cả người hắn mặc một bộ quần áo xanh cũ kỹ không biết đã được giặt bao nhiêu lần, đã phai thành màu trắng loang lổ, khuôn mặt trắng trẻo lờ mờ lqd những sợi râu đen như bức tượng ngọc đẹp đẽ, rèm mi Ninh Thái Thần Tinh nhẹ nhàng rủ xuống, dịu dàng như nước. Nhưng đôi mắt đầy tơ máu, chiếc cằn thon gầy loáng thoáng những sợi râu xanh, có vẻ mệt mỏi tiều lqd tụy.
Ông lão xắn tay áo: "Không phiền, không phiền, gần đây Ninh lang buôn bán cũng không tệ."
Ninh Thái Thần nói: "Cũng miễn cưỡng đủ nuôi song thân trong nhà thôi."
Ông lão quan sát xung quanh, hỏi "Rất lâu rồi không nhìn thấy muội tử xinh đẹp của ngươi, hay là xuất giá rồi?"
Ninh Thái Thần ngẩn người, cúi đầu im lặng một lát, trả lời: "Vẫn còn ở trong khuê phòng, gần đây ốm nhẹ, ở trong nhà nghỉ ngơi."
"Vậy cũng tốt, không ít người tới chỗ ta hỏi thăm về muội tử nhà ngươi. Ninh lang chọn gia đình có của cải lại giàu có, muốn thê tử nhà ta mai mối giúp muội tử của ngươi không?"
Ninh Thái Thần xua tay: "Chuyện hôn nhân, còn phải hỏi ý muội muội ta. So với của cải cái gì, có thể đối xử tốt với nàng, như vậy là đủ rồi."
"Ninh gia các ngươi thật là sáng suốt." Ông lão ngửa đầu cười một tiếng, lqd "Nhưng Ninh lang, chính ngươi cũng chưa cưới thê tử, huynh chưa lập gia đình. làm gì có chuyện muội muội gả đi trước? Ngươi cũng đến tuổi lập gia đình rồi, nên kiếm một hiền thê thay Ninh gia nhà ngươi nối dõi tông lqd đường, không bằng nhân tiện đem hôn sự của ngươi cùng giải quyết luôn."
Ninh Thái Thần lắc đầu, cười khổ: "Không dám làm phiền Lưu lão rồi, ta chưa có ý muốn lấy vợ."
Ông lão nhíu mày, vừa muốn mở miệng khuyên can, đúng lúc này, bên trong kho hàng vang lên tiếng vỡ bình sứ.
Ông lão hoảng sợ nói: "Á, là trộm hay là có chuyện gì?"
Ninh Thái Thần liếc nhìn nhà kho, nói lạnh nhạt: "Chắc là con chuột đập vỡ bình sứ đựng trà, Lưu lão nhanh chóng đi giao hàng sớm đi, sắc trời cũng không còn sớm nữa."
Ông lão cúi người xuống, đẩy mạnh ván xe nặng nề: "Vậy ta về trước, có chuyện gì gọi ta một câu, tạm thời ta không đi đâu xa cả."
"Được, Lưu lão đi thong thả."
Sau khi tiễn chân Lưu lão, NinhThái Thần đi từng bước nhỏ vào trong kho hàng, bỗng nhiên nghe thấy tiếng kéo lê vật nặng, vội vàng núp sau đống cỏ tranh, đôi tay nhễ nhại mồ hôi cầm cây gậy xù xì dưới chân, cắn răng lqd lao về phía phát ra tiếng động.
Bộp, tiếng cây gậy xù xì rơi xuống đất.
Ninh Thái Thần thẩn thờ nhìn thiếu nữa mặc nam trang, mắt to trợn trược nhìn đôi mắt nhỏ.
Ninh Thải Nhi sửng sốt một lát, cười lấy lòng, lộ ra hàng răng trắng mịn: "Ca ca, muội đã về."
"Muội, cái xú nha đầu này." Ninh Thái Thần tiến lên vài bước, véo lỗ tai nàng, "Muội đi chết ở đâu hả, biết cha mẹ cùng hai tỷ tỷ lo lắng cho muội nhiều lắm không, cuối cùng cũng biết về nhà."
Ninh Thải Nhi khóc nức nở cầu xin tha thứ: "Đau đau đau, là muội không tốt, cũng không dám nữa rồi......"
Tim Ninh Thái Thần mềm nhũn, sau khi buông tay vẫn là tỏ vẻ cứng rắn: "Cha mẹ đều ở nhà, biết muội về nhà chắc chắn rất vui mừng. Đợi ta gọi hai tỷ tỷ về nhà mẹ đẻ ăn bữa cơm, để họ khỏi lo lắng. Buổi tối muội chờ bị thẩm vấn đi."
"Muội biết sai rồi mà." Ninh Thải Nhi xoa xoa lỗ tai bị véo đỏ bừng, chỉ ra sau lưng, "Nhưng tên kia thì phải nhanh chóng tìm đại phu chữa trị."
Lúc này, Ninh Thái Thần mới chú ý tới sau lưng muội muội, một nam nhân cao lớn đang hôm mê nằm đó. Phản ứng đầu tiên của hắn là nghĩ muội muội bỏ nhà đi lâu như vậy, chẳng lẽ dẫn theo một tên dã nam lqd nhân về nhà? Nhưng nhìn nam tử mặc đạo bào màu đen, khuôn mặt tuấn tú tái nhợt không còn một chút máu, giống như bị trọng thương.
Ninh Thái Thần hỏi muội muội, nàng cũng chỉ nói là ân nhân cứu mạng của nàng bị thương, cần phải chữa khỏi thương thế cho hắn.
Ninh Thái Thần không nói hai lời, ra cửa tìm đại phu, tới chữa trị cho Hề Phong
Cha mẹ Ninh Thải Nhi thấy nữ nhi về nhà, vui quá không nhìn được mà trào nước mắt, với Ninh Thải Nhi vừa tức vừa giận, lại không nỡ đánh nàng, chỉ là dạy bảo vài, sau đó vội vàng giục nàng đi thay sang đồ nữ nhân.
Lúc Hề Phong tỉnh lại đã là giờ cơm tối, vừa mở mắt đã thấy mình đang ở trong một phòng nhỏ đơn sơ sạch sẽ.
Sau khi mở cửa, một thiếu nữ xinh đẹp mặc áo màu vàng chầm chậm đi tới, bàn tay trắng thon thả cầm chiếc đèn dầu, ánh đèn vàng nhạt nhuộm cả người nàng, cả người toát lên sự thoải mái, giống như tiên tử thắp đèn rơi xuống trần gian.
"Phong đạo trưởng, ngươi đã tỉnh?"
Thiếu nữ xinh đẹp tuyệt trần, khuôn mặt nhỏ nhắn, giọng nói như chim yến, vô cùng êm tai.
Hề Phong cảm thấy có chút quen thuộc, nhìn thẳng vào đôi mắt trong suốt như suối, lần đầu tiên trong đời có cảm giác luống cuống tay chân.
"Haha, không biết ta thôi." Thiếu nữ cười khiến cả người nàng run rẩy, chỉ vào chính mình nói: " Là ta nè..., lúc nãy còn vào sinh ra tử với ngươi mà."
Hề phong quan sát nàng một lúc, vỗ đàu: "Là ngươi à tên tiểu tử này, à không, ngươi là nữ......"
Một tiếng ho nhẹ truyền tới từ sau lưng, một nam tử tuấn mỹ có bảy tám phần giống nàng đi tới, vỗ nhẹ một cái lên vai thiếu nữ: "Hắn nhìn muội lâu như vậy, cũng không nhìn ra muội là nữ hả?"
Ninh Thải Nhi cố ý hạ giọng, phóng khoáng vỗ ngực: "Chân thỏ chân nhảy nhót, mắt thỏ đực mê ly, ca ca chưa từng nghe hả?"
Ninh Thái Thần bất đắc dĩ nhún vai, nhìn khuôn mặt ngốc nghếch của Hề Phong: "Muội muội ta không có một chút phong thái nào của nữ nhân, cũng không trách đạo trưởng không nhận ra."
Ninh Thải Nhi giả vờ tức giận lấy khuỷu tay chọc ca ca.
Hề Phong bình tính lại, day day huyệt thái dương, thầm nghĩ bình thường hắn cũng không thân cận với nữ nhân nào, nam nữ kỳ lạ, hắn cũng lqd không biết rõ. Nhưng Ninh Thải Nhi bất ngờ biến thành nữ nhân, hắn nhất thời cảm thấy bắt hắn phải tiếp nhận thì vô cùng khó khăn.
Ninh Thải Nhi đến gần hắn, dịu dàng hỏi: "Đại phu đã băng bó vết thương cho ngươi, có cảm thấy tốt hơn chút nào không?"
Hô hấp của Hề Phong hơi sững lại, có chút mâu thuẫn khi nàng tới gần: "Không, tốt hơn nhiều."
Ninh Thái Thần cười nói: "Thải Nhi, mau đem cơm tối lên cho đạo trưởng."
"Không cần, tự bần đạo có thể đi ăn." Hề Phong tỳ vào ván giường, lảo đảo đứng dậy.
Ninh Thải Nhi nhìn người Hề Phong lảo đảo, đưa tay về phía hắn, lại bị hắn coi như không thấy.
Lúc này, đối mặt với Ninh Thải Nhi, người đang mặc đồ nữ nhân, Hề Phong có một cảm giác không thể nói rõ, không muốn nàng tới gần mình.
Cơm tối, cả nhà cùng nhau ngồi ăn cơm, vui vẻ hòa thuận.
Hề Phong chỉ cảm thấy hắn là người ngoài, không có cách nào mà cũng không muốn hòa nhập cùng họ, cũng không thể khống chế bản thân lqd không chú ý nàng. Nhìn nàng bị hai tỷ tỷ truy hỏi, cúi đầu nhận lỗi như đứa bé, sau lưng tỷ tỷ lại le lưỡi, hoàn toàn không có ý thức nhận.
Ninh Thải Nhi dường như cảm nhận được ánh mắt của hắn, cười hì hì nói: "Suốt cả đường đi, nhờ có Phong đạo trưởng giúp đỡ, đại ân đại đức suốt đời khó quên."
Ninh Thái Thần nhìn bát của Hề Phong trống không, không gắp món gì, ôn hòa nói: "Những đồ ăn này không hợp khẩu vị của Phong đạo trưởng hay sao, mặc dù Ninh gia không giàu có, nếu muốn ăn món nào, nhất lqd định sẽ cố gắn mua được cho đạo trưởng."
Ninh mẫu cười nói: "Đúng vậy, đạo trưởng không cần câu nệ, coi nơi này như nhà mình là được."
Hề Phong cúi đầu, xúc những miếng cơm. nhạt nhẽo
Không phải là ăn không ngon, là do hắn không đói bụng.
Sau khi bị người nhà bán đi, đã rất lâu hắn không được ăn một bữa cơm như vậy, sự ấm áp đã tràn vào tận đáy lòng.
Chỉ là giống như ảo giác ở trước mắt
Nhà, đối với hắn mà nói đó là một yêu cầu xa vời.