Thiên Nam Tự

Thiên Nam Tự - Chương 6: gặp gỡ oan gia






Thanh Thiện lao ra khỏi đại sảnh. Không có ai dám ngăn cản một sát thần như hắn, cầu cho hắn đừng cướp tiền của mình còn không được nữa là muốn giữ hắn lại.



Vứt bộ quần áo kia đi, xóa mấy vết than trên mặt, thay quần áo mình vào lại. Nhưng Thanh Thiện không vội vào đại sảnh ngay. Hắn hiểu rằng người nào bước vào lúc này chính là tâm điểm của mọi sự chú ý, dù hóa trang cỡ nào thì ánh mắt cùng hình dáng không thể thay đổi. Đợi vài người khách từ ngoài vào, Thanh Thiện mới từ từ ôm bụng chạy vào.



" Mày chạy đi đâu thế, mày biết nãy trong này xảy ra bắn nhau không? " Thanh Thiện vừa tiến sát tới bên tên mập Như Long đã thấy hắn liến thoắng nói.



" Tao bị tào tháo rượt, giờ còn đau nè. " Thanh Thiện ôm bụng mà nói.



" Nãy xảy ra vụ cướp tiền, còn có đánh nhau nữa, tên cướp hắn chỉ đá một phát mà hai tên to lớn chết ngất, hình như hắn có võ đó. "



Đang nghe tên mập kể về chiến tích của mình, bên ngoài đã có tiếng còi xe cảnh sát kêu inh ỏi. Mà kể cũng lạ, với cái còi cỡ này, chỉ là chưa tới nơi cướp hay trộm nó chạy hết mẹ nó rồi còn bắt cái chó gì, nên nói bọn này nó chỉ được cái to còi, giỏi bắt nạt mấy tên dân đen mà thôi.



Chỉ thấy mười mấy tên mặc cảnh phục chạy vào, nhìn qua sao của bọn họ Thanh Thiện thấy có trung niên đi đầu đạt tới thượng tá, là thượng tá vậy mà khi nhìn thấy trung niên bàn bốn người cũng cúi mình chào. Thanh Thiện không để ý nữa, cứ thế tận tình ăn, trước lúc hắn ra tay đã kịp ăn gì đâu, nên mặc kệ cảnh sát chạy đi chạy lại cũng mặc, nhét đầy bao tử đã. Mà cũng hên cho hắn, vì quá sợ cả lớp hắn cũng không dám ăn nữa, vì thế các món ngon đều chui tọt vào bao tử. Tiền của mình chi ra, không ăn đúng là có tội với bản thân a.



Khi đám cảnh sát trở ra, bốn người kia cũng sắp bước ra khỏi sảnh. Nữ tử kia nhìn lướt qua đám học sinh, ánh mắt khẽ dừng trên người Thanh Thiện, chốc lát sau đó mới đi theo đoàn người.




" Nữ tử này ánh mắt thật đáng sợ. " Trong đầu hắn thầm than.



" Mày thấy không cô nàng nhìn tao đó. " Mấy tên cùng lớp Thanh Thiện chụm đầu nói. Đứa bên cạnh chẳng chịu kém: " Nàng cũng nhìn cả tao nữa. " Một đám bạn gái lớp hắn lại xì xào: " Hừ có gì đâu, cũng bình thường, có gì xinh đẹp đâu " ... " Đúng mình cũng thấy cô ta bình thường " ...



Đoàn xe đưa cả lớp trở về Hà Nội. Trở về nhà, lấy lý do quá mệt, Thanh Thiện lại chui vào cái ổ trên tầng bốn của mình, nơi đây là thế giới riêng của hắn, cả phòng cũng có chìa khóa riêng, nếu ai muốn vào phòng phải được sự cho phép của hắn. Trên cửa sổ và cửa chính còn có kính ánh xạ, người ngoài nhìn vào không thấy gì, còn hắn nhìn rõ từng thứ một.



Lấy đám tiền trong túi quần ra, lần đầu tiên cầm nhiều tiền như thế, Thanh Thiện cũng thấy da đầu giật giật sung sướng.



" Xem nào, năm xếp năm trăm nghìn, một xếp hai trăm nghìn, ngoài ra còn đống tiền lẻ. " Hắn nhớ rằng đống tiền này là của bốn tên ngồi bên trong sảnh, không ngờ khoắng đại mà cũng có số tiền lớn thế. Nếu Thanh Thiện biết số tiền hắn lấy là gần ba trăm triệu chắc hắn đã để bớt lại, vì đối với học sinh như hắn thì số tiền đó là quá lớn: " Ba trăm triệu tiền mặt chứ không phải ba trăm nghìn a. "



" Phát tài, phát tài rồi, ha ha ha. " Lấy chăn bịt kín đầu mà la hét, hắn hét đến khàn cổ mà vẫn muốn hét. "Đúng rồi, Thịnh nó thích chiếc dây chuyền. " Thịnh Minh là em gái hắn, năm nay chỉ mới mười sáu, hắn nhớ rằng vài tuần trước hai anh em đi siêu thị. Em hắn rất thích chiếc dây chuyền, nhưng giá nó tới triệu rưỡi, mẹ hắn lại không đủ tiền cuối cùng đành ra về. Hắn nhớ rất rõ ánh mắt ngẩn ngơ của đứa em khi quay lưng ra về.



" Đi mua thôi. " Trong đầu vừa ra lệnh, thân thể đang trùm kín trong chăn đã bật dậy, mặc nguyên như vậy, vác con xe máy Future phi ra khỏi nhà. Trong túi một đống tiền tinh thần hắn cũng nhiều y như tiền vậy. Chỉ là với người khác sẽ lo sợ mất số tiền này, còn hắn một chút lo sợ cũng không, tiền trong túi hắn ai có thể cướp được chứ .



Về đến nhà là gần chín giờ, ra khỏi nhà là đúng chín giờ, khi đi đến siêu thị A Big thì đã chín rưỡi, may mắn họ còn mở cửa. Dù gì hôm nay cũng là chủ nhật, nhiều gia đình đi mua sắm, mở thêm lúc nào lãi lúc đó. Hắn chạy vù lên tầng ba, tầng trang sức vàng bạc. Trên này không ngờ vẫn còn khá đông, đám người này thường là tầng lớp khá giả, quần áo bọn họ đa phần đều là hàng hiệu, càng hàng hiệu càng thể hiện đẳng cấp bọn họ trong xã hội, có những cái túi xách thôi mà đã bằng con xe Thanh Thiện cưỡi, có khi còn hơn.



Thanh Thiện cũng nhớ kỹ cái cửa hàng vàng từng đi qua, sợ có kẻ khác mua mất, hắn chẳng ngại luồn qua đám người mà chạy. Ánh mắt hắn vui sướng khi nhìn thấy chiếc dây chuyền còn nguyên trên tủ kính.



" chị ơi, cho em lấy cái dây này. "



Rút tiền đưa ba tờ năm trăm nghìn, hắn chưa kịp cầm lấy chiếc dây thì một âm thanh bên cạnh đã cắt ngang:



" Anh ơi, em thích chiếc dây này. "



Đó là một thiếu nữ tầm gần hai mươi rất xinh đẹp, đi bên cạnh là một thanh niên mặc đồ tây rất đẹp trai, thanh niên này còn cao hơn Thanh Thiện nửa cái đầu, tóc vuốt ngược lên, trông không khác gì diễn viên Hàn Quốc. Thanh Thiện liếc qua hai người bọn họ, đồ trên người toàn đồ hiệu nước ngoài, hắn không rành lắm nhưng chắc chắn rất đắt.



" Được rồi, vậy anh mua cho em. " Nam nhân cười rất tươi nói.



" Nhân viên, ta muốn mua chiếc dây. "



Nữ nhân viên vô cùng bất ngờ, vì đây là chiếc dây còn duy nhất, thiếu niên trước mặt đã đưa tiền lấy, nhưng thanh niên này cũng muốn mua. Mà thanh niên này nàng nhìn rất quen, hầu như mỗi lần đến đều mua rất nhiều cho siêu thị, nếu để khách hàng như vậy phật ý, quản lý biết không đuổi việc mới là lạ.




Ngay khi nữ nhân viên đang phân vân, Thanh Thiện bực tức bên cạnh, hắn mua trước, tiền cũng đã đưa rồi, nhưng dường như nhân viên kia lại muốn bán cho hai người đó.



" Chị nhân viên, cái này em đã mua, cũng đưa tiền rồi. "



" Cái này, cái này ... "



" A, Văn Thành công tử, cùng Anh Thy tiểu thư tới mua sắm. " Một trung niên nhân thấy thanh niên vội tiến lại chào hỏi. Trong giới thượng lưu ai không biết gia đình họ chứ, bố bọn họ là trùm buôn bất động sản lớn nhất đất Hà Thành, gia sản tính bằng tỉ đô, đứa con cả Văn Thành là tổng giám đốc của tập đoàn ô tô Việt Phát.



" Anh Thy tiểu thư muốn mua thứ gì vậy, Lê Tâm lấy cho tiểu thư. "



" Quản lý, nhưng khách hàng này cũng muốn mua " Nữ nhân viên thở phào nhẹ nhõm, dù gì quản lý cũng đã tới, xử lý thế nào xem ra cũng không ảnh hưởng đến mình.



Lúc này tên quản lý mới để ý Thanh Thiện, quần áo chỉ là một học sinh cấp ba, đi chiếc giày adidat tầm thường, cả người chả có thứ gì bắt mắt.



" Vị khách hàng này, có thể chọn cái khác được không, chúng tôi sẽ giảm giá cho cậu. "



" Không được, cháu đã chọn rồi, tiền cũng đã đưa, các người không thể bán rồi lại không giao hàng chứ. " Ánh mắt Thanh Thiện nhìn chằm chằm tên quản lý, nếu khi xưa gặp trường hợp như vậy hắn đã nhịn, nhưng không hiểu hiện giờ hắn lại như vậy. Thanh Thiện biết đối phương rất giàu có, tranh chấp với họ thì thiệt thòi là mình, có điều hắn rất cố chấp.



" Hừ giàu có thì đã sao chứ, cha mẹ các ngươi giàu có thôi, các ngươi mà sinh vào gia đình khác thì đã không thể lên mặt vậy. " Thanh Thiện nghĩ vậy trong đầu, càng nhìn lại càng thấy ghét đám người này, nhất là cô nàng xinh đẹp Anh Thy gì đó, giờ trước mắt hắn vô cùng diêm dúa, đỏng đảnh, càng nhìn càng xấu.



" Bạn này, có thể nhường dây chuyền cho mình, mình rất thích nó. " Cô nàng Anh Thy chợt nói, nhưng giờ Thanh Thiện đã thấy ghét bọn họ, chẳng liếc nàng tới một lần nói:



" Em gái tôi cũng thích, không lẽ em gái không bằng một nữ nhân xa lạ. "



" Cậu bạn, nếu em nhường lại dây chuyền, anh có thể mua tặng em một cái, thế nào. " Văn Thành từ nãy vẫn im lặng, chợt nói .



" Em gái anh thích, nhưng cái này em gái em nó cũng thích, rất tiếc. "



" Thế nào các ngươi bán hàng cho khách như vậy sao, thấy ít tiền nên xem thường sao? " Âm thanh của Thanh Thiện đã to hơn lúc trước rất nhiều, thể hiện rất bất mãn, giờ hắn chỉ mong tên quản lý kêu bảo vệ, kêu rồi hắn mới có cớ ra tay được.



" Hừ, đàn ông bụng dạ hẹp hòi, không mua nữa, anh chúng ta về " Anh Thy bực tức nói, sau đó quay đi chuẩn bị xuống dưới ra về.



" Hừ, bộ tưởng mình ngươi mới được mua cái mình thích sao, mình ngươi có tiền chắc. " Tuy ra đến cửa nhưng âm thanh đó, chắc chắn cô nàng vẫn nghe được, chỉ thấy nàng quay lại nhìn kỹ tên con trai không tý ga lăng với gái đẹp chút nào, thấy hắn cười cười thản nhiên, nàng bực tức mà không làm gì được.




" Thế nào, các người đưa dây chuyền được rồi chứ? "



Dù bất mãn vì đã làm mất lòng một khách hàng lớn nhưng tên quản lý cũng biết là không thể không đưa sợi dây cho tên thanh niên trước mặt, đành nặn ra nụ cười rồi đưa hắn sợi dây.



Nhìn nụ cười cửa đứa em gái, Thanh Thiện rất vui trong lòng. " Có tiền có khác, muốn thứ gì là có được ngay. " Chính từ ngày hôm nay, có cơ hội có tiền là hắn sẵn sàng lấy, chỉ cần tiền này không phạm pháp bao nhiêu hắn cũng không từ. Dù muốn mua mấy thứ cho gia đình, nhưng lại sợ bố mẹ tra hỏi số tiền, vì cái dây chuyền mà hắn đã khổ sở đối phó, huống chi mấy thứ khác, cuối cùng cũng không dám mua gì.



Thời gian trôi nhanh, đây là năm cuối cấp, đi học thêm, học trên lớp đến ù đầu. Hắn thi vào Đại Học Quốc Gia Hà Nội, mấy tháng nay thỉnh thoảng nhớ hắn mới tập một chút bộ quyền pháp, thời gian luyện cái tâm pháp kia cũng chả có mấy, nhớ lại năm tháng này hắn chỉ tu luyện có hai lần mà thôi. Áp lực phải vào đại học khiến cho hắn khổ sở, may mắn đầu hắn khá thông minh, học đến đâu cũng nhớ được kha khá.



" Mai thi đại học rồi, thi đậu là có thể chơi dài. "



Ngày thi đại học đã đến, hắn đến rất sớm vì sợ tắc đường, nơi hắn thi là trường Cao Đẳng gì đó, đó chỉ là địa điểm thi. Sáu giờ ba mươi, tại đó đông nghịt người, trai gái đông đủ, sinh viên tình nguyện nhìn đâu cũng có.



Đi vào cổng trường chợt đằng sau là chiếc BMV đen to đùng đang bấm còi, Thanh Thiện tránh qua một bên, nhìn lại bên trong xe, đó là một nữ nhân trông xinh xắn, càng nhìn Thanh Thiện càng thấy quen quen, vỗ vỗ cái đầu đúng là cô nàng mấy tháng trước tranh sợi dây chuyền với mình, không lẽ đối phương cũng thi vào trường Khoa Học Tự Nhiên. Thanh Thiện không nghĩ nhiều nữa, đi thi mà cứ nghĩ đến gái là xui lắm, đẩy cô nàng ra khỏi đầu, hắn đi tìm phòng thi.



Mang đầy đủ thẻ dự thi cùng chứng minh thư, tìm chỗ số báo danh của mình ngồi, đang lau ghế ngồi cùng bàn, Thanh Thiện đã thấy số báo danh 8651 bên cạnh có người ngồi vào, mà số báo danh của hắn là 8650 hai người xem như cạnh nhau, làm quen chút, nếu có quên gì còn hỏi nhau chứ. Ngẩng đầu lên, đập ngay vào mắt hắn là nữ nhân " đỏng đảnh " Anh Thy kia. Cô nàng lúc này cũng chú ý qua tên bên cạnh, nhận ra hắn là kẻ thiếu niên bụng dạ hẹp hòi, nàng khẽ "hừ" một tiếng rồi quay ngoắt đi, ngồi ra rìa đầu bàn bên kia, dường như xem hắn như bệnh dịch, càng tránh xa càng tốt.



Ba tiếng qua đi, chỉ thấy hai nam nữ ngồi cuối của phòng thi không những không di chuyển sát lại nhau trao đổi mà hai người lại là hai đầu hai bàn, đến nhìn nhau một cái cũng không. Cả hai hì hục mà chép, người này xin thêm tờ người kia gần như không kém cũng xin thêm tờ thứ hai. Thanh Thiện chép đến rã rời chân tay, đến tờ thứ ba, tuy đang thi nhưng vẫn chú ý nàng làm nhiều hay ít. Nàng cũng làm tới ba tờ như hắn.



Bởi Văn, Sử, Địa, một ngày rưỡi cái phòng thi đều y hệt như nhau, có hai thanh niên trai gái ngồi cách xa nhau như tránh bệnh dịch, người này xin giấy y rằng người kia cũng bắt đầu xin giấy, số tờ của bọn họ nhiều y như nhau, nhìn kỹ một chút bọn họ không khác hai oan gia đối đầu.



Thi xong là hắn biết mình chắc chắn đậu, hơn nữa điểm cũng chẳng thấp, cái đầu của hắn nhớ cái gì thì dai lắm, kiến thức dù nhiều nhưng không làm khó được.



Đến môn thi cuối cùng xong, Thanh Thiện cùng cô nàng chính là hai người ra sớm đầu tiên, hắn trở lại con ngựa chiến, cưỡi về nhà, còn cô nàng leo lên con BMW.



" Sau này ta mua mỗi người một con BMW mà đi, hừ chỉ là cái xe có gì to đâu. " Phóng xe trên đường mà lòng phơi phới, giờ làm gì trong khi đợi giấy báo nhập học. " Lâu lắm chưa luyện võ cùng cái tâm pháp sư phụ dạy, lần này về chăm chỉ mới được. "