Thiên Nam Tự

Thiên Nam Tự - Chương 40: Tổ đặc biệt của quốc gia




Xe bux có thể nói là phương tiện không thể thiếu ở đất Hà Nội, đi học, đi làm, đi chơi hay đi đâu nữa bạn cũng có thể tìm được chuyến xe đến địa điểm đó, bất quá nếu vào giờ cao điểm thì xem như một sự tra tấn, Thanh Thiện khi xưa toàn đi bằng xe máy, giờ đi bằng xe bux có cảm giác không chịu được .







" Công nhận đi xe cùng cô nàng thoải mái hơn nhiều a, BMW có khác." Thanh Thiện có chút tưởng nhớ từng vài lần được đi xe, khẽ than.







Chạy đến trường cũng đã gần bảy giờ, những người mới vào năm đầu các giáo viên rất thích dọa nạt, bình thường đều điểm danh thường xuyên, có người còn có sở thích đặc thù như, cứ đến lớp học thấy ít người nhất là đóng cửa lớp điểm danh, vì thế ai cũng sợ điểm danh và không trốn tiết.







Vừa chạy đến lớp Thanh Thiện đã nghe tiếng điểm danh, may mắn hắn vần T nên gần cuối sổ .







"Thanh Thiện."







" Có ạ."







" Giáo viên cũng ác quá, may mà chạy đến kịp." Thanh Thiện cũng thua mấy ông giáo như vậy, miệng lẩm bẩm.







Học đại học vô cùng nhàn, ít khi có người gọi bạn lên bảng, cùng lắm khi lớp quá ồn mới kiểm tra vở vài người sau đó đuổi ra để dọa những người khác, ngồi cuối lớp chính là đối tượng được thầy cô giáo soi kỹ nhất vì thường tiếng ồn cũng phát ra ở bên dưới đó.







Một tiết qua đi chỉ được nghỉ năm phút, vì thế Thanh Thiện chỉ ở trong lớp mà ngồi.









Ngay khi hết tiết thứ ba, chuẩn bị ra ngoài dạo chơi, Thanh Thiện chợt nhận ra một cỗ khí thế mạnh mẽ tiến đến, dù đối phương vô cùng ẩn dấu khí thế nhưng trước mặt Thanh Thiện đều hoàn toàn hiển hiện, điều này chứng minh cảnh giới của đối phương thua xa hắn.







Thầm phán đoán thực lực của đối phương, Thanh Thiện ước chừng đối phương cũng bước vào võ giả đỉnh cao, chỉ thêm một bước nữa là đặt chân vào Nghịch Thiên giả.







Đối phương dần hiện ra trước mặt, đúng như hắn dự đoán, đối phương tìm chính là hắn.







" Cậu là Thanh Thiện phải không?" hai người đối diện, lão giả liền nói.







" Vâng, không biết bác là ." Thanh Thiện đối với lão giả cũng cung kính, qua khí tức hắn biết người này đến đây không có chút sát khí nào, mà nhìn vào tuổi tác cũng đáng tuổi ông hắn, kính lão đắc thọ, dù hắn võ công cao hơn nhưng cũng không quên điều này.







" Cậu quen với Lâm Trần chứ?, ta tên Nguyễn Luân, thuộc Thiên Nam môn, sư phụ ta là Ngộ Tuệ hòa thượng."







" Người cũng là đệ tử của sư phụ." Thanh Thiện chợt nói, hắn có chút kinh ngạc, nếu nói tuổi tác người này chỉ sợ không kém với sư phụ mình, mà lão giả nói là đệ tử của Ngộ Tuệ vậy không lẽ hắn phải xưng là sư huynh sao?, có một sư huynh già lão như vậy xưng hô cũng có chút bất tiện a, Thanh Thiện không khỏi cười khổ.







" Ha ha, có phải thấy khó xưng hô phải không, nhưng đích thực ta chính là sư huynh của cậu, sau này chỉ cần hô một tiếng Luân lão ca là được." lão giả như hiểu được liền cười lớn nói.







Thanh Thiện có chút đau đầu, ban đầu là lão Lâm Trần bắt hắn xưng hô lão ca, giờ lại có lão già còn lớn hơn nữa cũng bắt hắn xưng hô lão ca, sau này còn không biết có bao nhiêu lão ca nữa, bất quá lúc này hắn nhớ tới Lâm Trần từng nói, lão từng hỏi hắn có phải đệ tử của một người tên Nguyễn Luân không, cùng với lúc này hắn rõ ràng xác định vì sao khi đó Lâm Trần một mực muốn hắn xưng lão ca mà thôi.







" Sư huynh." Thanh Thiện cũng không phải lần đầu quá phận xưng hô, sau đó liền hướng lão nói. Huống hồ lần trước từng nghe Lâm Trần nói, hẳn là lão giả này không tốn hơi lừa dối hắn đi.







" Tốt, tốt, sư đệ, làm nam nhân không nên câu nệ tiểu tiết."








Lão nói xong sau đó ý bảo hắn đi theo lão, dù sao nơi đây cũng gần lớp học, người qua lại nhiều, tùy tiện nói chuyện cũng thấy khó xử vì thế hai người liền đi tới chỗ ít người, sau đó lão mới nói:







" Sư đệ, lần trước Lâm Trần có nói qua đệ là đệ tử của sư phụ, vì thế lần này ta mới đến để gặp mặt, sau đó là ta muốn mời đệ vào tổ đặc biệt của quân đội." nói đến đây lão không khỏi nhìn về Thanh Thiện.







Nguyễn Luân vừa cởi một chút áo khoác ngoài, bên trong làm Thanh Thiện không khỏi ngạc nhiên, trên vai áo là ba sao, tuy nhiên trên đó không có gạch nào, thay vào đó ở cuối là hình ngôi sao nhỏ bên trong một vòng tròn.







" Là thượng tướng!"







Thanh Thiện cũng biết qua quân hàm của quân đội nhân dân Việt Nam, nên hắn nhận ra ngay, chỉ là hắn không ngờ một người " to lớn" như vậy lại xuất hiện nơi đây, hơn nữa còn là sư huynh của mình, nếu hắn nhớ không nhầm bố của Tâm Nhiên chỉ mới là trung tướng còn kém người này một cấp .







" Thiên Nam môn chúng ta không phải luôn theo giáo điều dùng võ học hộ quốc sao?, làm nam nhân nếu có thực lực phải đứng ra gánh vác việc nước." thấy Thanh Thiện còn đang ngây người, lão liền nghiêm giọng nói, uy thế của lời nói cực kỳ cứng rắn sắt thép, có lẽ chỉ những người rèn luyện trong quân đội lâu năm mới có khí thế như vậy, ngay cả như Thanh Thiện cũng có chút cảm giác bị áp bức.









Chỉ là dù sao thực lực hắn cũng hơn xa lão, vì thế chỉ vài giây sau đã khôi phục trở lại, hắn biết Nguyễn Luân đưa ra quân hàm là để chứng minh cho hắn thân phận, nhưng vào tổ đặc biệt gì đó thì hắn không dám cương quyết, hắn tuy rất tò mò cũng rất muốn vào nhưng hắn còn việc học hành, còn gia đình mình. Thanh Thiện liền hỏi.







" Vậy còn việc học hành, còn gia đình đệ."







" Điều này không liên quan, tổ đặc biệt là nơi tập chung những người có đặc thù công năng hoặc có thực lực xuất chúng, chỉ trừ khi có sự việc như khủng bố hoặc truy bắt đối tượng mà cảnh sát không thể giải quyết được, còn không chúng ta không cần ra tay làm gì cả." Nguyễn Luân khuôn mặt có chút cười nói, lão biết Thanh Thiện đã quá chín phần đồng ý rồi, lúc đầu tới đây lão chỉ hi vọng hắn thực lực cao một chút, dù sao huynh đệ đồng môn, lại còn có đề cử của Lâm Trần, Bùi Thành hai người.







Nhưng bây giờ lão cực kỳ muốn lôi kéo hắn vào, bởi vì khi vừa mới gặp thiếu niên này đã đưa lão cảm giác như đối diện với mặt hồ, cực kỳ tĩnh lặng, tựa như một người bình thường như nhau, nếu không có Lâm Trần nói trước, lão còn tưởng mình tìm sai đối tượng nữa, nhưng sau đó lão từng dựa vào khí tức sát phạt trong quân ngũ bồi dưỡng mấy chục năm qua vậy mà chỉ khiến thiếu niên ngây ra một chút, điều này chứng minh định lực của hắn vô cùng thâm hậu.







Cùng với một mực dò xét thiếu niên, Nguyễn Luân lại không dò xét được chút gì, phải biết rằng lão đã tiến vào cực hạn của võ giả cái này so với sư phụ Ngộ Tuệ đều hơn xa, vậy mà không chút xác định thực lực thiếu niên ra sao, điều này chứng minh thực lực thực sự của thiếu niên này ít nhất cũng hơn hẳn lão.







Một thiếu niên chưa tới hai mươi mà ít nhất đạt tới võ giả đỉnh cao thì tiềm lực thế nào chứ. Lão võ công nhờ tiến bộ đến bực này chính nhờ có một tiền bối chỉ điểm, người này có thể nói là cực mạnh mà lão từng chứng kiến, nhờ người này lão cũng biết truyền thuyết về các Nghịch Thiên giả trăm phần trăm có thật, lão không khỏi giật mình nhìn Thanh Thiện đánh giá, liệu hắn có thể là một Nghịch Thiên giả chăng, bởi cái khí tức hắn tản mát ra tựa như vị tiền bối kia có chút tương đồng, cả hai đều như hồ nước tĩnh lặng.







" Vậy nếu vào tổ đặc biệt đó, đệ phải làm gì?" Thanh Thiện chợt hỏi.







" Nếu không có việc gì quan trọng thì không khác với người bình thường, khi nào có chuyện quan trọng sẽ có người đến đưa tin."







" Đơn giản như vậy thôi sao?" Thanh Thiện có chút nghi hoặc hỏi lại.







" Tất nhiên, đơn giản vậy thôi, bất quá nếu có việc xảy ra chỉ sợ đó là việc quan trọng a." Nguyễn Luân cười nói.







" Được, vậy đệ đồng ý."







Nguyễn Luân có chút bất ngờ, vui mừng không kịp, lão không tưởng được Thanh Thiện lại đồng ý dễ dàng như vậy, phải biết nếu xảy ra việc quan trọng thì lúc đó hắn phải ra tay, vậy mà Thanh Thiện vẫn đồng ý, mấy ai nguyện ý tìm việc nguy hiểm làm chứ?







" Lần này tìm được bảo vật thật sự rồi, chỉ là không biết võ công hắn tới bực nào, không lẽ nhờ vị tiền bối tới xem một chút?" lão không ngừng cười trong lòng thầm nghĩ.








Tay lấy từ trong người ra tấm huy hiệu, lão liền nói " Đây là chiếc huy hiệu của tổ đặc biệt, cũng chỉ một vài người cao cấp biết sự tồn tại của nó, đệ chính là người thứ 99 gia nhập." Thanh Thiện nhận lấy huy hiệu chỉ thấy trên đó có hình chiếc lá cùng một sao bên cạnh khắc 99, trên cùng còn khắc những ký tự lạ mà Thanh Thiện không hiểu, nhưng Thanh Thiện cảm giác bên trong huy hiệu này chứa một cỗ khí tức rất cường đại làm hắn chấn kinh.







" Đệ nhìn ra cỗ khí tức này rồi chứ, đó là cách để không thể làm giả thứ này." Nguyễn Luân liền nói.







Có thứ chân khí này quả nhiên chống lại được hàng giả, chỉ là Thanh Thiện cảm nhận được khí tức người này mạnh hơn mình không biết bao nhiêu lần,







" Người này ít nhất cũng Nghịch Thiên giả bảy cấp a." Trong lòng Thanh Thiện tự nhủ, rõ ràng trong quân đội cũng có một lực lượng siêu nhiên tồn tại, hắn tuy sắp đạt tới ba cấp Nghịch Thiên , nhưng Thanh Thiện chưa từng có được sư phụ tận tâm dạy dỗ, Ngộ Tuệ chỉ dạy hắn có bảy ngày còn lại là tự hắn tìm hiểu trong bí kíp.







Rõ ràng, nếu có một cường giả đạt ít nhất bảy cấp Nghịch Thiên giả chỉ dạy hiệu quả hơn xa tự mình tìm tòi, cũng như đỡ cho mình phải đi đường vòng.










" Sư huynh, không biết đệ có thể gặp vị tiền bối để lại chân khí trên huy hiệu này không?"







" Ách, hiện giờ còn không được, vị tiền bối này lúc ẩn lúc hiện sư huynh cũng không thể tùy thời mà gặp, chỉ có một ít người thực lực rất mạnh mới có thể gặp vị tiền bối này."







Thời gian trôi qua, Thanh Thiện hỏi thêm về tình hình của Bùi gia cùng Lâm Trần, hắn cũng biết một ít về kẻ thù của gia đình Tâm Nhiên. Kỳ thực nhờ lần này có vài thế lực trong quân đội xích mích mà Nguyễn Luân chú ý đến Bùi gia, cũng vì thế nhận ra được Lâm Trần, vốn là huynh đệ sinh tử trong đội đặc nhiệm xưa, hai người tình nghĩa còn hơn anh em ruột thịt, Mà vì Nguyễn Luân ra mặt nên thế lực kia mới có thể bỏ qua cho Bùi gia.







Thanh Thiện còn không biết Tổ Đặc Biệt do Nguyễn Luân phụ trách chính là nơi đảm đương an toàn của các quan chức chính phủ cùng một vài người quan trọng của đất nước, nhưng vì Thanh Thiện mới gia nhập nên tin tức còn chưa có quyền biết.







Trở lại lớp học thì đã vào tiết cuối, ba tiết đầu là một môn học, ba tiết cuối lại là một môn khác, may mắn giáo viên lại điểm danh tiết cuối vì thế Thanh Thiện không tính là trốn tiết, kỳ thực dạy ba tiết cuối, nếu mà điểm danh từ đầu chỉ sợ tiết cuối chả còn mấy học sinh nữa, vì thế giáo viên cứ đợi đến cuối mới điểm danh cũng là lý do này.







Học sáu tiết, đúng mười hai giờ mới tan, Thanh Thiện vừa sắp rời khỏi trường thì đã nhận ra có vài người đang tiến lại phía mình, một người trong đó chính là tên võ giả Nhật Bản hôm qua giao chiến với hắn, đi trước người đó là một trung niên nhân mặc âu phục, Thanh Thiện nhận ra khí tức người này rất mạnh mẽ, nếu dựa vào khí tức phát ra thì thực lực người này tương đương với Nghịch Thiên giả cấp ba.







" Thanh Thiện tiên sinh." Đi đầu tiên, vị trung niên nhân lên tiếng, Thanh Thiện có chút bất ngờ, bởi hắn nhận ra người này đích thực là người Nhật Bản, người Nhật Bản có thể nói tiếng Việt sõi như vậy cũng hiếm có a, Thanh Thiện tự hỏi bản thân, ngoài tiếng Việt cùng chút tiếng anh, hắn không biết ngôn ngữ nào khác nữa.







Thấy Thanh Thiện dừng lại, mấy người liền đi lại, ngoài vị trung niên đi đầu cùng vị lão giả hôm qua, sau lưng bọn họ còn sáu thanh niên cũng mặc âu phục, tất cả đều người Nhật Bản.







" Thanh Thiện tiên sinh, xin tự giới thiệu tôi là Sinh Đảo A Tử đến từ Nhật Bản, hôm qua vị đệ tử chúng tôi gây sự với Thiên Nam võ quán, hiện tại tôi dẫn đến xin lỗi." trung niên nhân đi tới nói. Ở phía sau lão giả cũng đi ra " Xin ... lỗi Thanh Thiện tiên sinh." vẫn âm thanh phát ra ngập ngừng, chỉ là nếu nhìn vào bề ngoài, lão giả này cũng đáng tuổi bố của trung niên nhân, nhưng Thanh Thiện biết, vị trung niên nhân trước mặt tuổi không kém lão giả kia, mà còn hơn rất nhiều.







Có thực lực Nghịch Thiên giả ba cấp, trừ một số trường hợp đặc biệt như Thanh Thiện, ngoài ra những người đạt đến đẳng cấp này ít nhất cũng ngoài trăm tuổi.







"Võ học Nhật Bản cũng không thể xem thường, Vậy teakwondo có khi cũng có người thực lực như vậy." Thanh Thiện tuy không khinh thường võ học của Nhật Bản nhưng hắn không ngờ được giữa thời hiện đại này còn có người thực lực như vậy đi ra, phải biết rằng một người như trung niên này mà muốn sát hại ai thì người đó còn mạng sống sao, huống chi người này còn mang âu phục, xem ra bọn họ rất hòa nhập với xã hội hiện đại.







Võ học đi tới cuối cùng đều một con đường, bất kể võ học của Trung Hoa, Nhật Bản, Hàn Quốc hay như ở Việt Nam, mỗi đất nước đều có võ thuật của riêng mình, Trung Hoa có Tu Chân giả cường đại thì Việt Nam cũng có Nghịch Thiên giả, đồng nghĩa với Nhật Bản, Hàn Quốc cũng có cường giả có đẳng cấp tương đương, trung niên nhân Nhật Bản này là một minh chứng.







" Không có gì, chuyện lần trước xem như bỏ qua." bọn họ đã đích thân đến xin lỗi, Thanh Thiện cũng không hẹp hòi, huống hồ theo như Thanh Thiện biết, việc khiêu chiến võ quán rất thường xuyên xảy ra bên Nhật Bản, chính vì điều này võ học Nhật Bản luôn luôn cạnh tranh khốc liệt mà tiến bộ.







"Thanh Thiện tiên sinh, có thể cho phép tôi mời một bữa ăn không?, xem như là để tạ lỗi."