Thiên Nam Tự

Thiên Nam Tự - Chương 3: Hư thiên quyết bá đạo






Mặc dù xem tướng mạo của Thanh Thiện không đến nỗi quá kém, tuy không được như người xưa, xem sư phụ đánh một lần liền nhớ rõ, nhưng Thanh Thiện lập một kỷ lục từ trước tới nay chưa từng có của Thiên Nam môn, sau khi Ngộ Tuệ đánh xong chín chiêu Kim Cương Quyền thì Thanh Thiện không đánh nổi được một chiêu .



" Một chiêu cũng không đánh ra được. " Ngộ Tuệ hai mắt mở to như hai cái đèn pha nhìn Thanh Thiện, Kim Cương Quyền quyền pháp rất đơn giản mà hiệu quả, cho dù khó đạt tới cảnh giới " như ý chi cảnh " như ngươi xưa, nhưng chiêu số lại cực dễ học, cái khó chỉ là người học phải kết hợp cương nhu, âm dương trong quyền pháp, sau đó tiến thêm một bước, lĩnh hội ý cảnh của từng chiêu thức, lúc đó mới thật sự đại thành.



Cuối cùng dưới sự giúp đỡ của sư phụ cùng sự cố gắng của Thanh Thiện, cả buổi sáng hắn mới nhớ được chiêu đầu tiên Phiên Giang Đảo Hải, mà theo Ngộ Tuệ được biết, người kém nhất của Thiên Nam môn cũng chỉ mất hai ngày là học được bộ quyền này, lão không ngờ rằng lúc cuối đời lại gặp ngay phải đồ đệ có tư chất " tốt" như vậy. Định dạy hắn chiêu thứ hai nhưng lại sợ Thanh Thiện quên mất chiêu đầu tiên nên lão không dám dạy tiếp, đành bảo hắn từ từ luyện tập cho nhớ.



Có điều lão cũng an ủi mình được một chút, chính là bộ pháp của Thanh Thiện rất ổn định, khi xưa hắn tuy nhác luyện quyền nhưng đứng tấn lại có thể trụ được mười mấy phút. Cả buổi sáng Thanh Thiện tập đi tập lại mỗi một động tác, nếu không phải đêm qua thấy quyền pháp sư huynh Huyền Hải lợi hại thì chưa chắc hắn đã kiên trì luyện đi luyện lại.



Đến buổi chiều Thanh Thiện học thêm được chiêu thứ hai, chiêu này cần sự mềm dẻo của đôi tay, hơn nữa bộ pháp xoay chuyển tương đối khó, Ngộ Tuệ đánh chậm rất nhiều Thanh Thiện mới miễn cưỡng học được.



" Ài, may mà truyền cho nó quyền pháp này chỉ có chín chiêu, nếu dạy đao pháp có tới tám mươi mốt chiêu chắc mình đã chết vì tức rồi, tối nay dạy nó Hư Thiên, hi vọng võ học này không thất truyền. " Ngộ Tuệ nói với chính mình, sau đó quay lưng bước đi, quả thật đồ đệ như Thanh Thiện không mấy sư phụ thích cho được.



Một ngày mệt mỏi, ăn chút thức ăn xong Thanh Thiện lại trở lại gian phòng của mình, trước khi nằm hắn gọi điện cho bạn nói mình vẫn ổn, nhìn di động cũng đã gần mười một giờ, Thanh Thiện đang định chuẩn bị lên giường thì bên ngoài nghe tiếng của sư phụ Ngộ Tuệ




" Thanh Thiện, con đã ngủ chưa, sư phụ vào được chứ? "



" Dạ! "



" Hiện tại thầy sẽ truyền cho con tâm pháp của Thiên Nam môn, nhưng trước đó con phải lập lời thề : Không được nói cho bất cứ ai con đã luyện tâm pháp này, quan trọng nhất là ba tầng cuối, tuyệt đối không thể tiết lộ. "



Nghe giọng của sư phụ vô cùng nghiêm khắc, xem ra không phải sư phụ nói đùa chút nào cả, Thanh Thiện hiểu rằng cái tâm pháp này hiển nhiên là độc môn bất truyền của Thiên Nam môn, hắn cũng không suy nghĩ tại sao không thể lộ ra cho bất cứ ai, nhưng chắc chắn nó sẽ rất lợi hại, vì nếu không phải thế sư phụ cũng không cẩn thận như vậy.



"Con Nguyễn Thanh Thiện xin thề sẽ không bao giờ tiết lộ chút gì về tâm pháp ...... "



" Đây là chín câu khẩu quyết từ tầng một tới tầng chín, con nhanh chóng học thuộc đi. "



Tiếp nhận tờ giấy từ tay sư phụ " Tầng một " : hỗn độn sơ khai đạo vị tiên, mão địa nhân dần tý sinh thiên, âm thuận dương nghịch trường sinh lộ, điên đảo quy nguyên phải thai toàn, cửu long viên chuyển cam lộ tửu, như hà bàn nhiễu hư không gian, linh niêu phát trướng sơn hà hoán, không mộc phùng xuân vạn niên trường. Tầng hai : Hư Thiên chi địa , âm dương cửu tuyền, khiếu thiên đả huyền, .....



Dài quá, bắt hắn học thuộc trong một đêm, hơn nữa hắn chẳng hiểu tý gì về ý nghĩa của từng câu bảo hắn nhớ họa chăng hắn là thần đồng.



Thấy sư phụ vẫn kiên trì ngồi lại như đợi hắn học thuộc từng câu từng chữ, Thanh Thiện đành phải ghi nhớ, chỉ có điều không hiểu tại sao lúc này học hắn lại cực kỳ dễ vào, nếu khi xưa một mặt giấy kín bưng như vậy ít nhất phải mất nửa ngày mới nhớ nội dung thì hôm nay, dù hắn không hiểu nội dung nhưng chưa tới một tiếng đồng hồ, tất cả trang giấy đều được hắn nhớ như in không sót một chữ nào cả.



" Không thể nào, lẽ nào đầu óc mình lại trở nên thông minh như vậy? "



" Sư phụ con nhớ hết rồi! " Cuối cùng hắn cũng lên tiếng.



" Tốt, con viết lại một lần vào giấy cho sư phụ nguyên văn những gì con nhớ xem nào. " dường như Ngộ Tuệ không mấy bất ngờ với khả năng này, nuốt hết chín phần của xà đan mà không thể có loại trí nhớ này, trừ khi Thanh Thiện hắn là loại liệt não.




Quả nhiên Thanh Thiện dễ dàng ghi lại không thiếu một chữ nào cả, đưa tờ giấy vừa viết xong, Thanh Thiện chưa kịp khoe khoang gì thì Ngộ Tuệ đã đốt cả hai tờ giấy.



Thanh Thiện chưa kịp hiểu gì thì đã thấy tay phải của sư phụ điểm vào hai huyệt kiên tĩnh ở hai vai mình, tuy thấy rõ ràng nhưng do Ngộ Tuệ ra tay quá nhanh nên hắn muốn ngăn cản cũng không kịp.



Đặt Thanh Thiện lên giường, Ngộ Tuệ liền ngồi sau lưng hắn, một tay điểm một loạt trên lưng, một tay miết trên cột sống của Thanh Thiện, ông căn dặn: " Nhớ kỹ đường vận hành nội khí trong cơ thể, sau này tu luyện cứ như vậy mà làm. " Đang bất động, Thanh Thiện nghe âm thanh của sư phụ bên tai, lúc này bất chợt Thanh Thiện cảm giác trong thân thể có một cỗ khí nóng hừng hực từ bụng dưới chạy xông thẳng lên ngực, tiếp tục đi lên não, sau đó lại đi xuống gáy rồi chạy dọc theo cột sống, cuối cùng lại trở về bụng dưới của hắn.



Sau khi nội khí chạy vòng quanh thân thể Thanh Thiện mấy chục vòng, lúc này Ngộ Tuệ hòa thượng liền giải huyệt ở hai vai cho hắn, vòng chân khí tiếp tục chuyển động, nhưng giờ này nó chạy vào hai tay hai chân của Thanh Thiện, ước chừng khoảng gần hai tiếng đồng hồ qua đi, trên đầu hai người đã có hơi nóng bốc lên. Ngộ Tuệ hòa thượng liền rút tay về, sau đó để mặc Thanh Thiện ngồi như vậy, khẽ đóng cửa phòng lại, nhìn lại tên đồ đệ của mình, ông nghĩ: " Năm thành chân khí a, sư phụ chỉ giúp con được đến vậy. "



Kể cũng lạ, từ khi sư phụ rút tay về, Thanh Thiện cảm giác được một cỗ hơi nóng truyền vào thân thể, tại bụng dưới nó hoàn toàn được dung hợp, sau đó theo lộ tuyến trước đó mà di chuyển, dần dần Thanh Thiện trong đầu không ngừng lập đi lập lại cái khẩu quyết của tầng một vừa học, không ngờ rằng càng nghĩ đến càng thoải mái, mệt mỏi đều tan biến đâu hết, nhưng nếu trong đầu suy nghĩ điều gì khác lại khiến cơ thể khó chịu.



Thanh Thiện không biết rằng bản thân đã ngồi suốt một đêm, từ mười một giờ tối qua đến một giờ đêm cả người hắn như phủ một màu đỏ, sau đó lại đến màu da cam, cuối cùng là màu vàng, không những thế trong đầu hắn lúc này chính là tâm pháp của tầng ba.



Hư Thiên quyết quả nhiên cực kỳ bá đạo!



" Cái quái gì thế nhỉ? " Câu đầu tiên khi Thanh Thiện tỉnh lại, hắn nhớ rõ ràng từ tối qua tới giờ mình chỉ ngồi như vậy, mặc dù rất thoải mái nhưng với đồng hồ sinh học của hắn thì giờ đó chắc chắn đang lăn trên giường ngủ như chết mới đúng . Không thể giải thích nổi sự việc lạ đời đó, Thanh Thiện cũng mặc kệ, không nghĩ đến cái lộ tuyến luyện công của sư phụ nữa, tự nhiên trong đầu hắn tâm pháp tầng ba cũng từ từ tan biến không còn tăm tích.



" Oa thật muốn ngủ một giấc a, ngủ đã! "



Mọi diễn biến của hắn đều được Ngộ Tuệ chú ý, lão không ngờ được chỉ mới từ tối qua tới giờ Thanh Thiện đã bước vào tầng ba của Hư Thiên, nhưng điều đó cũng không có gì lạ lắm vì năm thành chân khí cùng với công hiệu xà đan, hắn đạt tới tầng ba cũng không lạ, cái lão bất ngờ chính là Thanh Thiện hiện đã ngủ, phải biết rằng khi xưa lão bắt đầu luyện thì đến ngày thứ hai mới có thể dừng lại, điều đó có nghĩa một ngày một đêm lão tu luyện, nếu là tâm pháp khác thì càng tu luyện càng có lợi. Còn với Hư Thiên, để chống lại sức cuốn hút của nó mới là có lợi, như Thanh Thiện chỉ có sáu tiếng hắn đã dừng lại được.



Hư Thiên quyết càng tầng cuối cùng càng lợi hại cực điểm, cũng là cực đại cuốn hút tu luyện giả, với sức khỏe con người thì một hai ngày không ăn không uống để tu luyện là việc thường, điều này sẽ không ảnh hưởng nếu Hư Thiên chỉ có vậy, nhưng nếu tu luyện giả không thể khống chế tinh thần của mình thì đến tầng thứ bảy có người sẽ trầm mê cả tháng trời, trong thời gian đó chỉ có tinh thần làm việc liên tục, cho dù vô cùng thoải mái nhưng cũng tiêu hao tâm trí rất nhiều. Hơn nữa, cơ thể con người cũng không chịu đựng được cả tháng không ăn không uống, một là chết hai là điên loạn. Chỉ có kẻ khống chế được tâm tính mình tới cực hạn mới không bị Hư Thiên quyết hấp dẫn, đó là lý do vì sao sư phụ của Ngộ Tuệ bắt lão thề không được tu luyện tầng thứ bảy, mà ngay cả đồ đệ hiện tại của Ngộ Tuệ là Huyền Hải cũng chỉ luyện tâm pháp nội công khác của Thiên Nam môn, bởi Ngộ Tuệ biết nếu để Huyền Hải tu luyện Hư Thiên quyết thì võ công sẽ đi vào ngõ cụt không thể tăng tiến, thậm chí có thể còn mất mạng nữa.



" Mẹ nó, ngon quá, thịt vịt quay quá ngon rồi, lâu lắm mới được ăn. " Trong khi Thanh Thiện đang ăn vịt quay trong mơ thì bên ngoài cái miệng của hắn cũng đang nhằn nhằn bàn tay, cũng không có gì lạ, từ hôm hắn đến đây ngày hai bữa ăn cơm chay bảo sao hắn chịu được. Hơn nữa cơ thể hắn đã quen với ngủ nướng, kỷ lục của hắn là có thể ngủ một ngày mười tám tiếng liền, thế mà tối qua cả thân thể ngồi cứng đơ cùng tâm trí cứ hoạt động điều khiển nội khí chạy lung tung, cả người lao lực cực hạn, ngủ không mơ mới lạ.



" Oa, đã quá! " Vươn vai ngáp dài một tiếng, cuối cùng Thanh Thiện cũng đã tỉnh lại, hắn tỉnh lại chính là do cái bụng hắn không thể chịu nổi mà khiến hắn thức giấc.




Lò dò đi vào bếp kiếm ăn, hiện giờ với hắn có cơm ăn đã là hạnh phúc lắm rồi, cần gì vịt quay, cơm rau, muối, đậu phụ là đủ. Số cơm còn lại dưới bếp cuối cùng cũng bị hắn nuốt không thương tiếc.



" No quá, chưa bao giờ ăn ngon như vậy a. " vỗ vỗ cái bụng to đùng của mình, Thanh Thiện thỏa mãn, ngủ một giấc mười bốn tiếng, lúc này hắn cũng không thể ngủ được nữa. Sau khi đi một vòng quanh chùa, hắn quyết định đến nơi sư huynh Huyền Hải hay luyện tập. Bình thường mọi hôm sư huynh hắn giờ này vẫn còn luyện tập, chỉ là hôm nay lại không thấy đâu cả, còn sư phụ lại đóng cửa phòng, vì thế hắn đành nhớ lại hai chiêu quyền vừa học hôm qua.



Phải nói rằng không phải trí nhớ hắn không đủ để nhớ hai chiêu mà là hai chiêu đó cần sự mềm dẻo của cơ bắp, mà cơ thể hắn cơ bắp đã quá cứng, vì thế bắt chước rất khó.



Tập đi tập lại hai chiêu, lúc này Thanh Thiện thấy khá dễ dàng, cảm giác khi cánh tay trái uốn một vòng như mãng xà cuốn lấy đối thủ, rõ dàng mềm dẻo hơn hôm qua rất nhiều.



" Ủa, té ra mấy chiêu này cũng khá dễ mà, để xem nào, hình như sư phụ đánh chín chiêu mình còn nhớ thì phải. " Thanh Thiện bắt đầu bắt chước tư thế của sư phụ hôm qua, quả nhiên chín chiêu đều được hắn đánh ra, tuy không có uy lực như sư phụ nhưng xem như bắt chước đúng.



" Sư phụ từng nói, chiêu thức phải kết hợp với nội công trong cơ thể, để xem nào, hình như vòng vận hành hôm quá có lộ tuyến nội khí đi ra bàn tay. " Thanh Thiện vừa nhớ lại lộ tuyến vừa vận dụng chiêu đầu tiên : Phiên Giang Đảo Hải, mục tiêu của hắn là thân cây cổ thụ.



Chỉ thấy một quyền nhanh như tia chớp, chí dương chí cương đánh vào thân cây.



" Bồng. "



Thân cây rung lên dữ dội, khiến Thanh Thiện hơi hoảng sợ, lúc đầu hắn sợ mình lực không đủ, nên nội khí trong cơ thể ào ào hướng bàn tay tuôn vào nắm đấm.



" Rắc, rắc , Rầm. "



Thanh Thiện lặng hẳn người lại, cả thân cây cổ thụ đã đổ ầm ầm trước mặt. Hắn nhìn thân cây với ánh mắt hoài nghi: " Hay là sư huynh đánh nó lâu, nên nó sắp gãy, giờ mình mới đụng tới đã gãy, chắc vậy rồi." Ý nghĩ trong đầu chợt lóe lên, chỉ có điều này mới giải thích nghi vấn trong đầu Thanh Thiện lúc này.