Thiên Nam Tự

Thiên Nam Tự - Chương 23: Tranh đoạt linh vật






Sở dĩ Hoàng La chạy trốn, bởi hắn không chống lại được hai vợ chồng Phong Long cùng Nguyệt Lệ liên thủ. Bất quá nếu cộng thêm hai đệ tử Liên Như cùng Lộc Thiên, hai vợ chồng Phong Long chỉ đành bỏ chạy.



" Sư Phụ, hôm nay hai người kia có thể sẽ tìm tới." Lộc Thiên bên cạnh nói.



" Ừ, ta biết rồi. Chúng ta trước đi tìm vật đã, nếu chiếm được nó, võ công các ngươi sẽ đột phá, tới đó giết hai tên đó." Hoàng La vừa đi vừa nói, ánh mắt vẫn chăm chú tìm kiếm xung quanh.



Hơn một tháng trước, bọn họ chạy qua nơi đây, nghe người dân từng nhìn thấy tam sắc mãng xà, nếu chỉ nhìn thấy một lần thì không sao, nhưng có vài người nhìn thấy, huống hồ đều thấy ở trên vách núi. Phải biết rằng, tam sắc mãng xà chỉ thích sống dưới nước, độc tính cực mạnh, ngay cả hổ, báo đều không muốn dây dưa cùng nó. Những việc đó đều là thứ yếu, quan trọng nhất, những nơi tam sắc mãng xà xuất hiện, nơi đó chính là có linh vật.



Vì vậy không tiếc tất cả, lão cả tháng đều đi hết khu rừng để tìm tòi, dù chỉ chiếm vài thành hi vọng, nhưng có được linh vật, có thể tăng cường thực lực của hai đệ tử.



"Vâng, sư phụ. " nói rồi, bốn người tiếp tục đi. Liên Như dẫn theo Ngọc Thảo bên cạnh, đi theo sát hai người phía trước.



Một lát bốn người đi đến một vách núi dựng đứng, từ bên trên nhìn xuống có thể thấy một vực sâu trắng xóa, bọn họ đang đứng lưng chừng ngọn thác. Nước chảy từ trên xuống giống như từng tấn bom dội xuống, bất quá khoảng cách quá xa nên chẳng nghe âm thanh của nước dội xuống đáy.



" Sư phụ, tam sắc mãng xà kìa." đứng một bên Lộc Thiên nói, một tay chỉ tới vách núi.



" Sư phụ, bên kia cũng có một con nữa." Liên Như sợ hãi, đưa tay chỉ nói.



Hoàng La không nói, một mực quan sát, hiện tại hắn cũng đã thấy hai con tam sắc mãng xà rất lớn, một con to bằng cổ tay hắn, một con nhỉnh hơn một chút. Tam sắc mãng xa từ nhỏ đã kịch độc, nhưng to lớn như thế này, đúng là rất hiếm, không nói cũng biết độc tính mạnh cỡ nào rồi.



" Xem ra linh vật này rất lợi hại, vì vậy mới khiến hai con tam sắc mãng xà xuất hiện." lão lẩm bẩm nói.



" Thất diệp tử thảo." Ánh mắt Hoàng La nhanh chóng phát hiện, gần chỗ hai con tam sắc mãng xà là một khối cỏ bảy lá màu tím, sáu chiếc là đều màu tím đậm, chỉ còn một lá nhạt hơn chút ít, bất quá cũng đến thời điểm chuyển màu.



" Hả, bọ cạp hai đuôi." Hoàng La phát hiện, một còn bọ cạp cũng bò trên vách đá, thân hình chỉ bằng ngón tay cái, thân hình màu đỏ rực, sau thân nó là hai chiếc đuôi, kịch độc trong kịch độc, nó chính là một trong năm loài bọ cạp độc nhất thiên hạ.




Lần lượt tới còn có đám độc vật nữa, có rết đủ loại màu sắc, hiển nhiên, tất cả đều kịch độc trong thiên hạ. "Quả nhiên là Thất diệp tử thảo" Hoàng La không ngừng than thở. Thất diệp tử thảo dù chỉ là một loại cỏ, có điều bên trong chứa rất nhiều linh lực, đối với võ giả càng là thần dược, mỗi một lá của nó có thể tăng tiến đến ba mươi năm công lực.



Có người từng nói, nếu nuốt bốn lá của nó, một người bình thường có thể đạt tới cực hạn của võ giả, tuy nhiên người đó có thể chịu được linh lực của nó không rồi mới nói. Vì thế, có thể thấy được sự quý giá của nó.



Nhưng đi với linh vật cường đại luôn có các độc vật tranh đoạt. Mà mỗi độc vật ở đây ngay cả Hoàng La cũng không dám xem thường, nếu như bị cắn phải, không chết cũng trọng thương thời gian dài a.



Thời gian càng lúc càng trôi nhanh, đến giữa trưa, chiếc là cuối cùng của Thất diệp tử thảo cũng dần dần chuyển màu tìm đậm, các độc vật đều nhanh chóng tiến sát lại Thất diệp tử thảo.



Bên trên vách núi chợt tỏa ra hàng loạt khí trắng đen, bọ cạp hai đuôi cùng con rết màu lam phun ra, hai chiếc đuôi của bọ cạp nhanh như chớp đâm tới con rết.



" Chi, chi."



" Khè, khè "



" Rít, rít"



Từng âm thanh vang lên, ngay cả Tam sắc mãng xà cũng tham chiến, dù với thân hình to lớn, nhưng nó cũng e sợ chất độc của các loài khác.



" Phụt." hai chiếc đuôi của bọ cạp đã đâm sâu vào thân của một con Tam sắc mãng xà, chiếc vây bị thủng một lỗ, độc chất nhanh chóng thấm vào thân thể. Tam sắc mãng xà liền tê liệt, cả thân rơi từ trên vách núi xuống thác nước trắng xóa.



Một lúc sau, độc vật chỉ còn xót lại chưa tới một nửa, trong đó có bọ cạp hai đuôi, một con Tam sắc mãng xà, một con rết màu đỏ, một con bọ cạp màu đen tuyền, cùng vài con vật Hoàng La không biết đến.



" Hống, hống."



Đang quan sát, chợt vách núi từ xa xuất hiện tiếng hống, một con khỉ màu vàng, trên tay cầm một khúc gỗ lớn lao tới.



" Huyết nhãn linh hầu." Hoàng La kiến thức phong phú liền nhận ra, đây là loài linh hầu hung bạo nhất trong họ nhà khỉ, đôi mắt màu đỏ như huyết, thân thể một màu vàng kim, sức lực cũng cường đại nhất trong các họ nhà khỉ. Sách cổ từng ghi, Huyết nhãn linh hầu có thể hấp thu linh khí nên sức lực vô cùng cường đại, ngay cả mãng xà, trăn cũng dám giết, nếu thời kì trưởng thành, nó có thể giết chết hổ, gấu.



" Bồng, bồng." ba chi trước bấu chặt vào vách núi mà lao tới, chi còn lại đang cầm khúc cây liên tục đánh vào thành vách núi, ngay sau đó, vài động vật đã rơi khỏi vách núi, chỉ còn lại tam sắc mãng xà, bọ cạp hai đuôi, cùng con rết màu đỏ rực vẫn bám được ở lại.



" Chi, chi." chưa đợi Huyết nhãn linh hầu tiến đến, bọ cạp hai đầu liền di chuyển tới nó, bất quá Huyết nhãn linh hầu biết chắc không thể để bọ cạp hai đuôi tới gần, nó liền lùi lại, sau đó liên tục đập thân cây gỗ vào vách núi.



Bọ cạp hai đuôi mặc dù rất nhanh, tam sắc mãng xà cũng không chịu được độc tính của nó, nhưng mỗi loài khắc một loài. Thân hình nó quá nhỏ, sau một hồi bám trụ, cuối cùng vì chấn động quá mức, khiến nó rớt khỏi vách núi.



Rết đỏ cũng gặp trường hợp tương tự, chỉ còn lại tam sắc mãng xà là vẫn bò sát vào vách núi, dường như không chịu ảnh hưởng của chấn động.



" Khè, khè."



" Hống, hống" .



Ngay lúc này, đám người Thanh Thiện vì nhận ra âm thanh mà chạy tới, trước mắt là bốn người, hai nam hai nữ, một nữ nhân hắn nhận ra khi ở trên Thiên Nam Tự, Ngọc Thảo.



Ánh mắt hắn chưa kịp quan sát kỹ ba người kia thì đã bị hai con vật trước mặt gây chú ý. Người xưa từng nói, khỉ là loài rất sợ rắn, nhưng điều hắn thấy là con khỉ rất to đang đại chiến với một con mãng xà ba màu cũng rất lớn.



Chỉ là bốn người Thanh Thiện vừa đến, hai con vật đã ngừng đánh nhau, ánh mắt nó chuyển hướng nhìn vào đám người mới đến. Bất quá là tám người, bởi bọn chúng nhận ra còn bốn kẻ ẩn nấp mới xuất hiện.



" Hống, hống, hống."



" Khè, khè." hai con vật lại rống một hồi, dường như để thị uy, ánh mắt chúng đầy địch ý nhìn tám người .



" Tam sắc mãng xà, Huyết nhãn linh hầu, lại còn Thất diệp tử thảo." Phong Long quan sát trước mặt, không ngừng kinh nghi.




" Giết hai con linh vật này, Thất diệp tử thảo chúng ta sau đó chia, thế nào? " chợt Hoàng La bên cạnh nói.



Thất diệp tử thảo gồm bảy lá, mỗi lá chứa ba mươi năm công lực, nhưng không dám dùng tới hai lá, bởi như thế là tự sát. Ở bước này, trước mặt là chiếm được Thất diệp tử thảo trước hai con vật kia. Vì thế Hoàng La không ngại chia đôi, bất quá chiếm được nó xong, chia thế nào còn phải dựa vào võ công của từng bên. Huống chi lão tự tin vào võ công của mình, ít nhất sẽ chiếm được bốn lá.



" Trước giao ra cháu của ta đã, nếu không lần này, thà để động vật đoạt bảo còn hơn để ngươi chiếm được." Nguyệt Lệ lạnh nhạt nói.



" Được." Hoàng La khẽ nghiến răng nói, bởi nếu để lát nữa, có lẽ Thất diệp tử thảo không còn để mà tranh chấp.



" Được." Nguyệt Lệ nhìn qua Phong Long cùng Thanh Thiện một chút, sau đó đồng ý.



" Hừ, để xem độc môn của Thiên Nam phái chúng ta các ngươi có giải được không, chiếm xong Thất diệp tử thảo, người ta cũng đòi lại." Hoàng La trong lòng nghĩ vậy, sau đó để Liên Như thả Ngọc Thảo ra.



Ngọc Thảo trở về bên đám người Nguyệt Lệ. Phong Long cùng Nguyệt Lệ đã rút vũ khí đánh tới Tam sắc mãng xà. Phía bên cạnh, Hoàng La cũng đánh tới Huyết nhãn linh hầu.



" Ngọc Thảo sư muội, gặp lại." Thanh Thiện lên tiếng nói.



" Là ngươi,... à Thanh Thiện sư huynh, huynh có thể giải huyệt cho muội không?" nàng biết lỡ lời, bèn nói, dù sao đang cầu người, tất nhiên phải tỏ chút lòng thành, mặc dù lúc này nàng vẫn thấy không ưa hắn.



Mỗi môn phái đều có cách điểm huyệt khác nhau, nên không thể giải theo cách thông thường, bình thường chỉ người của môn phái đó mới có thể giải. Thanh Thiện cũng được học qua, nên hắn nhanh chóng giải được cho nàng. Đúng là người tính không bằng trời tính, Hoàng La không ngờ được ở nơi đây còn có một đệ tử của Thiên Nam môn.



Chiếc lá cuối cùng của Thất diệp tử thảo đã hoàn toàn chuyển một màu tím cùng với sáu lá còn lại .



" Hống, hống."



" Bồng."



Hoàng La va chạm trực tiếp với thân cây trên tay Huyết nhãn linh hầu, không ngờ được, thân thể hắn bay người lại đằng sau còn nhanh hơn lúc lao đến. Lực đạo của Huyết nhãn linh hầu quả nhiên còn hơn xa trong sách miêu tả, một đập có thể đánh văng Hoàng La trở lại thì cần bao nhiêu sức lực.



" Khè, khè."



" Cheng. cheng."



Từng đợt độc khí do Tam sắc mãng xà phát ra, hai người vừa chém tới thân thể liền phải bế khí rút lui, bởi hai kiếm vừa rồi không chút nào gây tổn thương Tam sắc mãng xà.



" Hả, có loại mãng xà này sao, cho dù là Tam sắc mãng xà cũng không thể cứng như vậy a." Phong Long thất sắc nói, bởi độc khí của nó đã quá lợi hại, đến cả thân thể cũng cứng rắn như vậy, dường như không thể công phá rồi.



Hai người bọn họ không nghĩ đến, hai loài động vật có thể hóa thù thành bạn để đối phó bọn họ, linh tính của chúng nó quả thật khác xa đồng loại. Nơi đây sản sinh ra Thất diệp tử thảo, chứng tỏ linh khí vô cùng nhiều, vì vậy mới sinh ra hai con vật cường đại này.



" Ài, Thất diệp tử thảo đúng là không tầm thường, có hai con vật cường đại vậy, ai có thể cướp đoạt." Liên Như quan sát rồi nói.



" Cũng đúng, chỉ một lá của nó có thể gia tăng ba mươi năm công lực mà." Lộc Thiên cũng nói theo.



" Chúng ta tấn công nó. Hai người các ngươi lên cướp Thất diệp tử thảo." Hoàng La bên cạnh nói với hai đệ tử, nói xong khẽ nhìn qua Thanh Thiện cùng Tâm Nhiên. Bởi chỉ có một cây, ai tranh được đây, lão chắc chắn hai người trẻ tuổi kia cũng tranh giành. Bất quá lão tin vào võ công của hai đệ tử của mình .



Phong Long, Nguyệt Lệ cùng nhìn vào hai người.



" Tâm Nhiên, bạn võ công mới luyện chưa được bao lâu, để một mình mình đi." Thanh Thiện lên tiếng.



Phong Long cùng Nguyệt Lệ cũng không nói gì, hai người hiểu được lời của Thanh Thiện, vì tranh giành Thất diệp tử thảo có thể phải chiến đấu với hai người kia, mà Tâm Nhiên quả chưa đủ khả năng này.



Ba người Hoàng La, Phong Long, Nguyệt Lệ vừa lao lên, phía sau ba người cũng lao tới Thất diệp tử thảo.




"Hống, hống."



"Khè, khè."



Hai đầu linh thú đều ý thức được sự việc, Huyết nhãn linh hầu liền vung côn đánh mạnh tới Hoàng La, thân hình sau đó chuyển hướng tới Thất diệp tử thảo. Tam sắc mãng xà sau khi phun hai ngụm độc khí cũng để mặc hai người chém lên thân thể, chiếc đầu tam giác của nó cũng hướng tới Thất diệp tử thảo.



Diễn biến quá mức bất ngờ, ba người Hoàng La không hề biết hai con linh vật này tinh khôn đến như vậy, nhưng hai đệ tử của lão cùng thiếu niên đã lao đến Thất diệp tử thảo. Ba người hai thú đều cùng mục tiêu, dường như lao tới cùng một lúc.



" Á." Tâm Nhiên khẽ hét một cái, bởi chiếc đầu tam giác của Tam sắc mãng xà đang hướng Thanh Thiện mổ tới.



Tốc độ quá nhanh, chỉ chớp mắt, tại ngay tay phải của Thanh Thiện đã dính vết răng của Tam sắc mãng xà.



" Mẹ nó, lại bị rắn cắn, xui quá." Thanh Thiện khẽ chửi, nhưng thân hình không chút dừng lại, cánh tay còn lại vươn tới.



" Hống, hống."



" Sư muội tránh ra." Lộc Thiên chỉ kịp hô một tiếng, cả thân hình chắn trước mặt Liên Như, một côn của Huyết nhãn linh hầu đã đập tới thân hình của hắn, Lộc Thiên chỉ kịp dồn hết côn lực vào thanh kiếm chống đỡ.



" Bồng."



Cả thân hình hắn bay như đạn pháo ngược trở lại. Chỉ trong phút chốc, cánh tay của Liên Như đã chụp tới Thất diệp tử thảo, cùng với nàng, Thanh Thiện cũng chụp tới.



Thanh Thiện được ba lá, Liên Như được bốn lá, nhưng phía đằng sau, Huyết nhãn linh hầu lại một côn nữa đập tới Liên Như. Tam sắc mãng xà cũng không chịu buông tha, cái miệng nó liền há lớn đớp vào ba chiếc lá trên tay Thanh Thiện.



" Sư muội, ... " Đang trọng thương ở phía xa, Lộc Thiên liền hô to, ánh mắt có chút tuyệt vọng, bởi một côn của Huyết nhãn linh hầu đang đánh tới Liên Như mà nàng không có chút chống cự.



" Thanh Thiện, ... " Tâm Nhiên khẽ hô, nàng hai tay nắm chặt, lo lắng .



" Viu, viu, viu." tay phải liên tiếp xuất ba chỉ, ba chiếc lá như tia chớp bay về phía Tâm Nhiên, tay phải mặc kệ chiếc miệng mãng xà cắn tới, Thanh Thiện trực tiếp bóp chặt ngang miệng nó. Chân khí toàn thân vốn đã điên cuồng vận chuyển tới tay trái, bất chợt trong đầu hắn nhớ tới chiêu cuối cùng của Kim Cương quyền, Bôn Lôi Thiểm Điện.



Một quyền mạnh như sấm sét, nhanh đến cùng cực công tới đòn đánh của Huyết nhãn linh hầu. Đòn ra sau mà đến trước, ngay khi Liên Như cảm nhận một côn đánh tới thân thể thì một tàn ảnh đã đánh tới.



" Bồng, rắc."



Âm vang va chạm vang lên, cây côn trong tay Huyết nhãn linh hầu đã gãy vụn, chỉ là lực va chạm khiến Thanh Thiện bay càng xa, sau đó rơi tuột xuống thác nước trắng xóa. Cùng với hắn là Tam sắc mãng xà bên tay phải .



Do Thanh Thiện kìm giữ Huyết nhãn linh hầu một sát na mà Liên Như kịp phi thân trở lại bên bờ vực, ánh mắt có chút phức tạp lẫn sợ hãi khi nhìn xuống.



Cầm ba chiếc lá màu tím đậm trong tay, Tâm Nhiên không khỏi thất thần, đây là cái gì Thất diệp tử thảo sao? vì nó mà Thanh Thiện mất mạng, có đáng không.



" Thanh Thiện, ..." nước mắt nàng chảy dài, nhìn xuống bên dưới.



" Bạn hứa đưa mình tìm người nhà mà, sao bạn lại thất hứa, tại sao chứ?".