Thiên Nam Tự

Thiên Nam Tự - Chương 10: Vô sỉ






"Tiểu thư, người không sao chứ?" Bên trong xe ô tô đằng trước, một lão già trung niên nhanh chóng chạy tới bên Tâm Nhiên, âm thanh run rẩy hỏi.



" Lâm bá, cháu không sao! " Tâm Nhiên quay sang nói.



" Nhiên tiểu thư, tên nhóc ban nãy vô lễ với nàng, mai ta sẽ giáo huấn hắn thay nàng. " Diệp Thanh, Diệp công tử chạy tới bên cạnh, hậm hực thay nàng nói.



" Diệp công tử, hắn không có làm gì tôi cả, hơn nữa đây cũng là việc của tôi, mong công tử đừng xen vào. Lâm bá chúng ta về thôi. " Khuôn mặt nàng trở lại băng lãnh như lúc đầu vốn có, sau đó đi nhanh về chiếc xe.



" Tiểu thư, Hải Long đang truy đuổi sát thủ, lát nữa hắn về sau. ". Lâm Trần cùng Hải Long là hai vệ sĩ mà ba nàng an bài theo, bởi vụ án kia đã được định đoạt, đối phương cũng đã từng ám sát nàng vài lần, chỉ là lần này không ngờ còn thuê cả sát thủ bắn tỉa.



" Ừ, chúng ta về. " Tâm Nhiên khẽ nói, chỉ là không biết sao ánh mắt nàng khẽ nhìn hướng Thanh Thiện vừa ra về.



" Hừ tên nhóc, trong trường này kẻ dám chống đối với ta cuối cùng không ai có kết cục tốt hết đâu. " Diệp Thanh nhìn theo bóng xe, vì chính Thanh Thiện là người trọc ngoáy khiến Nhiên mỹ nhân không để ý đến hắn.



Thanh Thiện phóng một mạch về nhà, hắn không biết được mới ngày đầu tiên, đã làm cho kẻ khác thống hận hắn như vậy. Hắn lại đang nhớ cảm giác êm êm mềm mại, mặc dù còn cách một lớp áo nhưng khiến hắn say mê. " Nếu được sờ trực tiếp chắc sẽ sướng hơn nhiều lắm, lần sau nếu cứu nàng lần nữa, nhất định sẽ thử lại cảm giác mới được. " Trong đầu dâm ý càng tăng, hắn không còn để ý vừa rồi viên đạn nếu trúng mình sẽ thế nào.



" Mẹ, con đã về, đói quá à. "



" Ừ, đi học thế nào, đừng bốc, lên thay quần áo rồi xuống ăn. " Mẹ hắn chưa kịp hỏi tình hình học, thì hắn đã phóng lên tầng mất hút, thực ra đây cũng là thói quen lâu nay.




Giải quyết bữa cơm trưa nhanh chóng, đến khi trong nồi còn vài hạt cơm hắn mới dừng lại. Buổi chiều đến, hiện tại chưa có cái gì phải học, hắn liền đem Xuyên Không chỉ vừa mới học được ra luyện tập, cũng không phải hắn siêng gì cả, mà vừa được làm anh hùng cứu mỹ nhân, hắn muốn tập cho thành thục cái này để sau này nếu gặp còn có cái để khoe khoang với mỹ nhân.



Xuyên Không chỉ, hắn kỳ thực khống chế lực đạo khá chuẩn chỉ còn lại vấn đề độ chính xác của nó. Nếu nói hắn là một xạ thủ, thì mười phát hắn chỉ xạ trúng có một phát, còn lại tuy cũng trúng nhưng còn chưa đúng như ý. Nhất là như hắn nghĩ, cách không điểm huyệt còn không thể, đối với huyệt đạo chỉ có thể điểm trúng, trượt một chút đều trở thành vô dụng.



" A, mệt chết đi được, tại sao còn lệch chút ít chứ? " Thanh Thiện hung hăng xạ vào tấm gỗ trước mặt, dù khống chế rất ít chân khí, nhưng cả chiều xạ không biết bao nhiêu lần, cũng khiến hắn ăn không tiêu, chân khí không còn xót lại tý nào, thân thể càng thêm mệt mỏi.



Thanh Thiện nhanh chóng xếp bằng, theo cách của sư phụ hắn từng nói, khôi phục lại công lực, cái này cùng với tu luyện về bản chất khác hẳn nhau, tu luyện là luyện tinh hóa khí để tăng cường công lực, còn phục hồi công lực lại dựa vào " tâm ý " cùng không khí bên ngoài điều khiển đám chân khí tản mát quy tụ về đan điền.



Đang chìm vào vô thức, hắn chính là như thấy từng "sợi" kinh mạch khắp toàn thân, nó bố trí không khác các mạch máu chạy khắp toàn thân, ý thủ đan điền, tất cả chân khí tản mát đều quy tụ lại nơi này. Quan sát đan điền của mình, Thanh Thiện từng nghe sư phụ nói, nhưng nay cảm giác được mới thật rung động.



Tại chính giữa đan điền của hắn là một vòng xoáy khổng lồ, mọi chân khí quy tụ đều bị hút vào trong đó, nếu cảm giác của hắn không sai, vòng xoáy này có thể hấp thu vô hạn chân khí, có thể nói nó là cái động không đáy cũng không quá.



Hắn tỉnh lại là lúc trời đã tối om, chân khí toàn thân không những hoàn toàn phục hồi nguyên vẹn mà còn tăng lên chút ít, cảm giác toàn thân mọi mệt mỏi đều tiêu tan, chân khí sung túc, hiện tại hắn chỉ muốn đánh vài quyền cho sảng khoái.



" Dĩ nhiên tăng nhiều như vậy chân khí. " Quan sát lại cơ thể hắn không khỏi vui mừng, bởi lẽ sau khi quy tụ chân khí tản mát, chân khí trong cơ thể lại tăng lên còn hơn hắn một lần chìm vào tu luyện.



" Tăng hình như gần gấp đôi so với tu luyện, ha ha. " Sau này chẳng phải lần nào cũng đau đầu rồi, Thanh Thiện nghĩ đến vậy, không khỏi cười lớn, như thể hắn vừa tìm ra lục địa mới.



Nhưng là hắn không biết rằng việc này rất ít võ giả sử dụng, thứ nhất, rất ít người lúc nào cũng vắt kiệt chân khí trong cơ thể, bởi vì khi đó cơ thể sẽ vô cùng mệt mỏi, sức lực còn kém hơn cả người bình thường.



Thứ hai, khi tu luyện chân khí sẽ không ngừng tôi luyện kinh mạch, chỉ có kinh mạch vững chắc mới có thể chứa đựng càng nhiều chân khí.



Thứ ba, bình thường khi phục hồi chân khí cũng không có tăng tiến quá nhiều giống như Thanh Thiện, cùng lắm chỉ ngang bằng với tu luyện, cũng chỉ có Hư Thiên quyết mới khiến tăng trưởng như vậy. Khi xưa sư phụ hắn Ngộ Tuệ cũng biết điều này, chỉ là lão không dám để chân khí mạnh quá sức chịu đựng của kinh mạch, bởi đó là tử lộ mà bất kỳ võ giả có kiến thức đều biết. Cũng chỉ có Thanh Thiện không biết mới vui vẻ cười như vậy. Dù gì võ công cũng là một quá trình tu luyện lâu dài, muốn đốt ngắn một chút còn có thể, nếu quá lạm dụng đó là chết không thể sai.



Hư Thiên quyết bá đạo, đoạt thiên địa tạo hóa, chính vì thế việc hấp thu "linh khí" bên ngoài phục hồi cùng gia tăng công lực cũng hết sức bá đạo. Phải biết rằng trong không khí có cực ít linh khí có thể hấp thu trở thành chân khí, tu luyện giả chủ yếu là luyện tinh hóa khí, tinh ở đây chính là thứ tồn tại ở tuyến thượng thận, có rất nhiều môn võ yêu cầu là đồng tử mới luyện được chính là yêu cầu tinh khí bên trong nam nhân không được lẫn tạp chất (cũng chính là không được hoan lạc).



Việc lấy hấp thu linh khí bên ngoài thay thế cho tinh khí trong thân thể là điều nhiều người từng nghĩ, như những linh quả hay xà đan đều chứa linh khí rất nhiều, cơ hồ có thể chuyển hóa thành chân khí tức thời, nhưng linh vật như thế vô cùng hiếm. Hư Thiên quyết sở dĩ có thể làm tăng tiến công lực nhanh chính vì tốc độ hấp thu của nó nhanh hơn các tâm pháp khác tới vài lần. Tuy vậy tăng tiến càng nhanh cũng tương đương với chết càng nhanh, đây chính là mặt trái của nó.



" Nhanh thật, đã bốn giờ rồi, mà sao mình không buồn ngủ vậy? " Hắn đích thực đã ngồi vậy mười bốn tiếng. Hắn không cảm thấy buồn ngủ bởi vì vừa rồi tiến vào cảnh giới vong ngã, tinh thần cực kỳ thả lỏng, cũng tương tự với con người khi ngủ, bảo sao giờ không có cảm giác. Hơn nữa hiện giờ hắn còn không cảm giác đói dù buổi tối còn chưa ăn gì.



Buồn bực hắn liền rời khỏi nhà, giờ này trời mặc dù chưa sáng hẳn nhưng cũng có người dậy tập thể dục. Đeo hai bao tạ tay tạ chân vào người, đây chính là điều sư phụ hắn nhắc trong khi luyện tập. Một võ giả chân chính cơ thể khỏe mạnh là không thể thiếu, hai tay hai chân là gần hai mươi cân trên người, mà yêu cầu của Ngộ Tuệ là chỉ dùng sức lực bản thân không được dùng đến chân khí chống đỡ.



Nếu dùng chân khí luyện quyền, hắn có thể một lần luyện một trăm lần, tuy nhiên công lực cũng tiêu hao sạch sẽ. Còn dùng sức lực thì hắn chỉ chịu được hai mươi lần cơ bắp đã mềm nhũn.



" Sư phụ nghĩ ra cách này đúng là giết người a! " Ngộ Tuệ ghi lại chính là mỗi lần ít nhất năm mươi lần, nhưng với một kẻ mấy năm lười biếng, cơ bắp không hề có, may mắn nhờ xà đan cùng sư phụ trợ giúp lần đó mới có thể duy trì được hai mươi lần, nếu không hắn chỉ chịu đựng được chưa tới mười lần.




Tuy vậy cũng không phải sức lực hắn quá yếu, mà yêu cầu của Ngộ Tuệ chính là đối với kẻ luyện tập từ nhỏ, căn cơ vững chắc, sức khỏe dồi dào, chứ lấy một người bình thường, đeo hai mươi cân mà đi đã còn mệt huống chi luyện tập.



" Lần trước chịu được ba hai lần, lần này lên ba ba lần đi. " Thanh Thiện cũng không dốt nát một mực theo những lời sư phụ nói, võ học chính là tiến tuần tự, sức khỏe cũng như vậy, lần đầu tiên hắn chỉ chịu được hai mươi lần Kim Cương quyền đã kiệt sức, đến nay cách một tháng hắn dần dần tăng lên ba hai lần. Tuy không giống sư phụ hắn dạy, nhưng khác chỉ là lúc khởi điểm thấp hơn mà thôi, dựa vào suy đoán ba tháng nữa có lẽ hắn sẽ chịu được năm mươi lần.



Mỗi một lần luyện tập Kim Cương quyền, cái quan trọng không chỉ là tập đúng động tác, điều quan trọng hơn là hô hấp cùng dẫn khí phát kình. Dù không dẫn phát chân khí nhưng khi xuất chiêu phải nhanh, mạnh, lực truyền từ chân, giật eo, vai, đó là một chỉnh thể, chỉ có thành thục mới đúng là quyền pháp.



Cả người bải hoải chân tay trở về nhà, nhanh chóng tắm rửa, ăn sáng như mọi lần. Hắn ăn gấp ba, bốn người trong nhà, thỉnh thoảng hắn còn phải mua thêm mà ăn, cơ thể hắn đòi hỏi quá nhiều năng lượng.



Nhanh chóng chạy đến lớp, vừa mới tới hắn đã thấy cô nàng Anh Thy trong lớp, cô nàng vẫn ngồi chỗ cũ, điều này hơi ngược với suy đoán của hắn, bởi lẽ, mấy lần gặp nhau, hai người đều chẳng ai ưa ai, có thể nói là xung khắc. Hắn nghĩ rằng nàng hẳn là đổi chỗ không sai.



" Ủa chưa đổi chỗ ngồi sao cô nàng hẹp hòi? " Ngồi xuống bên cạnh, hắn quay sang hỏi.



" Hừ, tại sao ta phải chuyển? Mà ngươi mới là đàn ông hẹp hòi, đi tranh đồ với một nữ nhân, thật là mất mặt. "



" Không nói nữa, con trai tranh bảo con trai hẹp hòi, con gái tranh lại không thừa nhận mình hẹp hòi, đúng là kỳ quái mà. " Thanh Thiện một mình lẩm bẩm, nhưng rõ ràng là nói cho nàng nghe.



" Không nói thì không nói, hừ. "



Rất nhanh chóng thầy giáo đến lớp. Lần này cũng giới thiệu môn học, tên thầy, tên tài liệu học. Thực chất thầy giáo cũng còn trẻ, tính ra có chút bảnh bao, hèn gì thầy vừa vào đám con gái nhốn nháo hết cả lên.



" Oa, thật bảnh bao. " Bàn trên mấy nữ nhân thì thầm với nhau.



" Ài, bảnh bao thì có bảnh bao thật, rất đẹp nữa, chỉ tiếc là còn kém mình một chút. " Thanh Thiện bên cạnh thầm than.



" Vô sỉ, rõ ràng không bằng người ta còn ra vẻ. "



"Nè cô nàng, đúng là không biết thưởng thức, ta đây là vẻ đẹp khỏe mạnh. " Nói xong, hắn xoắn tay áo, khoe cơ bắp của mình, kỳ thực cơ bắp cũng không hơn khi xưa lắm, nhưng cũng có một chút.



" Nè, hôm qua ngươi đánh nhau với đám lưu manh phải không, có phải bị chúng đánh nên giờ thần kinh có vấn đề không? "



" Ha ha, đám người kia đến còn quá ít, cỡ bọn chúng một trăm tên đến ta đều không xem vào mắt. " Thanh Thiện không khỏi khoe khoang, chỉ là ánh mắt của Anh Thy lúc này lại lóe lên tia giễu cợt cùng đắc ý. Chưa thấy cô nàng phản ứng gì, hắn đã cảm nhận được ánh mắt cả lớp đều nhìn vào mình, hơn nữa bảnh trai thầy giáo cũng nhìn hắn.



" Em nam ngồi bàn cuối, có thể nhắc lại lời tôi vừa nói không? "



" Thầy vừa nói, sách tài liệu học gồm quyển pháp luật đại cương cùng quyển chuyên đề pháp luật. " Chưa đợi Anh Thy đắc ý, hắn liền đứng dậy trả lời.



" Vậy còn câu trước đó nữa? "




" Thầy nói tên mình là Ngô Huân, 30 tuổi, quê gốc Hà Nội, vừa bảo vệ luận án tiến sĩ ở Pháp về, bằng xuất sắc, nhà ở 137 phố cổ, số điện thoại là xxxxxxxx. Môn học này là môn học chủ chốt sau này để ra trường có thể làm việc tốt. Hai cuốn sách cần thiết là pháp luật đại cương cùng chuyên đề pháp luật, các em có thể tìm thấy ở nhà sách Tràng Thi, Tràng An hoặc các nhà sách khác "



Thanh Thiện nhắc lại một loạt hầu hết tất cả những ý chính " ông thầy " vừa nói, dường như hắn là cuốn băng thu âm phát lại vậy.



Cả lớp nhìn hắn không khỏi trợn mắt, nhất là mấy người ngồi sát hắn. Bọn họ rõ ràng thấy hắn trò truyện rất say xưa cùng mỹ nhân Anh Thy, dù có ghen ghét nhưng ai bảo hai người ngồi gần nhau. Không ngờ hắn lại có thể nhớ hết những lời thầy giáo vừa nói, dường như chính hắn mới là người chăm chú lắng nghe vậy.



" Em tên là gì? " Ngô Huân khẽ nhíu mày, rồi hỏi.



" Em tên Thanh Thiện. "



" Được rồi, em có thể ngồi xuống, lần sau chú ý lên bảng. "



Vì ngại "ông thầy" lại soi mói mình, trong cả ba tiết học đầu hắn cũng không dám ho he nhiều lắm, thỉnh thoảng đá đểu cùng cô nàng Anh Thy vài câu.



Ba tiết vừa xong, lớp hắn lại nghe thông báo hai tiết cuối được nghỉ học, cả lớp vui như Tết đến. Về nhà cũng chả có gì để làm, hắn liền đi dạo trong trường, không ngờ mới đi được một lúc hắn lạc mất đường, phải nói trường của hắn quá rộng đi. Đang định hỏi đường quay trở về, hắn chợt nghe phái bên kia hai tên đang nói, tựa như vừa đi vừa nói, khá khẩn cấp.



" Nhanh đi mày, Tiến Minh hắn vừa được quán quân tán thủ Taekwondo thành phố, lần này hắn thách đấu Đoàn Hải giành ngôi chủ tướng đó. "



" Nói nhỏ chút mày, thách đấu này chỉ là nội bộ chúng ta, đừng để thầy cô biết. " Tên bên cạnh đi theo, khẽ nhắc đứa bạn.



" Sợ cái gì, cùng lắm chảy chút máu và nằm nghỉ mấy ngày. Thách đấu đàng hoàng, thấy cô giáo biết thì sao chứ, thôi nhanh đi mày. "



" Ồh trường cũng có tổ chức lớp võ sao, nhưng sao lại dạy võ nước khác, võ học chúng ta lại không dạy? " Nghĩ đến truyền thống dân tộc, hắn càng không cầm được chút bực tức, liền theo đuôi hai tên kia.



Một trường đại học cỡ lớn như trường của hắn ít nhất cũng có vài lớp võ trong trường, còn vì sao lại dạy môn võ khác mà rất ít võ của chúng ta, chính là vì muốn tiếp thu, giao hảo cũng bè bạn. Hơn nữa bọn họ còn trợ giúp chúng ta về kinh tế, cũng nên cho họ chút mặt mũi, chính vì thế ngoài lớp võ Taekwondo còn có karate của nhật bản, judo.



Lớp võ Taekwondo của trường cũng khá rộng, bình thường có thể chứa trăm rưỡi đến hai trăm học sinh cùng luyện tập là chuyện thường. Bên dưới còn có lớp đệm dầy tới năm cm, cho dù có ngã cũng không đến nỗi chấn thương đến thân thể.



Vừa chạy đến nơi, Thanh Thiện thấy nơi đó quả thật nhộn nhịp, trai gái có đủ, hầu hết đều là môn sinh, bởi hắn thấy họ đều mặc võ phục trắng, chỉ một ít là như hắn mặc áo khác màu mà thôi.