Thiện Nam Tín Nữ

Chương 55




"Chị mặc đồ sang trọng, ở Hồng Kông nơi nào bán? Bất quá, chị muốn thể hiện chị giàu có. Chị còn đeo một cái nhẫn kim cương, lớn bằng cục tây của con." Chiêm Tiểu Mỹ tức giận, rủ mắt xuống, nhớ lại nói, "Chị trang điểm đẹp hơn cả minh tinh trong cảng, đẹp hơn cả mẹ."

Cô Bảy niệm Phật: "Cô nhỏ đã trải qua rất nhiều ủy khuất, cuối cùng cũng hết khổ tận cam lai."

"Chị có gì ủy khuất, chị có bao nhiêu hạnh phúc ấy." Tiểu Mỹ lẩm bẩm.

Cô Bảy hỏi: "Cô nhỏ nói với con cái gì? Mau nói cho cô Bảy nghe."

"Con hỏi chị vì sao không về nhà, không thăm con, chị nói có nỗi khổ tâm." Chiêm Tiểu Mỹ uể oải. "Con nói phải đi về, chị cũng không có giữ con lại, ngược lại hỏi có muốn chị thuê xe đưa về không."

Bé oán hận dậm chân, "Con quá thất vọng, cũng rất chán ghét chị."

"Tiểu Mỹ, đừng nói xấu chị, cô nhỏ quả thật có nỗi khổ tâm."

"Vậy cô nói cho con đi, không nói cho con, làm sao con hiểu?"

Cô Bảy lúng túng, thở dài.

"Cô Bảy, cô thương chị hơn hay thương con hơn?"

"Đều là cô nuôi lớn, cô đều thương." Cô Bảy nắm tay Tiểu Mỹ. "Cô nhỏ so với con chịu khổ hơn rất nhiều, Tiểu Mỹ, đừng ganh tị."

Chiêm Tiểu Mỹ ôm cô Bảy. "Cô Bảy, cô nói lại con nghe, trước kia chị yêu con như thế nào."

"Lần đầu ôm con, tay cô nhỏ run run, sợ làm con ngã. Có lần cô nhỏ muốn dỗ con cười, khoa chân múa tay nói 'Đây là một ngón tay, đây là hai ngón' khi đó con còn không đầy một tuổi, nào biết làm toán, càng đỗ càng khóc, chị của con ngốc nghếch, không biết làm thế nào." Cô Bảy và Tiểu Mỹ cùng cười. "Cô nhỏ khi ấy cũng rất nhỏ."

"Mẹ con đâu, khi đó mẹ làm cái gì?"

"Cô chủ? Cô chủ rất bận rộn."

"Mẹ không có ôm con? Mẹ không thương con phải không?"

"Cô chủ rất muốn, chỉ là phải kiếm tiền nuôi gia đình, không có thời gian."

"Thế nhưng nuôi gia đình đã có cha mà."

"Nuôi cả gia đình, mấy cái miệng, nào dễ như vậy?" Cô Bảy thở dài. "Cô chủ nếu không phải vội vàng ra đi, nhất định sẽ rất thương con, nguyện ý ôm con. Tiểu Mỹ của chúng ta đáng yêu như vậy."

"Cô Bảy, có phải cha không phải cha của chị, vì vậy cha đối xử với chị không tốt, chị mới chạy tới Anh không? Giống như mẹ kế bạn con, thường xuyên bắt bạn chăm em, bạn không chăm tốt sẽ bị bỏ đói."

Cô Bảy yêu thương nói: "Ông chủ Cận rất tốt, tất cả mọi người đều tốt. Con nên ngủ đi."

Chiêm Tiểu Mỹ chợp mắt, nghe thấy ngoài cửa có tiếng xe, bé lặng lẽ rời giường, nghe ngóng ở góc tường.

Chỉ là rất lâu không có tiếng động, ngoại trừ tiếng bật lửa, cha và chú An ngồi đối diện, hút mấy điếu thuốc lá.

Sau đó có chuông điện thoại reo, bé nghe thấy cha gọi: "Tiếu Đường" Bé bất mãn chu mỏ.

Cậu nói liên tục, cha yên lặng lắng nghe hồi lâu, cuối cùng nói một câu. "Cứ như vậy đi."

Trong phòng khách khôi phục yên tĩnh. Chiêm Tiểu Mỹ do dự muốn chạy về phòng ngủ, chú Bình An mở miệng: "Đại Khuyên Ca, đây là ép chị dâu đi càng xa."

Chị dâu? Tiểu Mỹ ghé sát tai vào tường.

"Thì sao nào? Hôm nay ở cửa khách sạn, chú không thấy cô ấy như thế nào đâu. Chú muốn tôi trơ mắt nhìn cô ấy mặc áo cưới gả cho tên bệnh kia?"

"Lúc trước anh buông tay, anh phải đoán được sẽ có ngày hôm nay."

Cận Chính Lôi tức giận không có cách nào phát tiết, đi qua đi lại, lạnh lùng nói: "Tôi không thấy không sao, tôi nhìn thấy tôi lại không chịu đựng được."

"Bọn họ đã ở chung ba năm."

"Đó là người đàn bà của tôi!"

Cận Chính Lôi quát lớn, ở góc cầu thang thân hình Tiểu Mỹ chấn động, khiếp sợ dâng lên, bé liều mạng che miệng lại, chỉ nghe cha dừng lại một lát, tiếp tục tức giận mắng: "Đàn bà của tôi phải lập gia đình, chú muốn tôi chúc mừng?"

Dứt lời bàn trà đổ vỡ, tiếng thủy tinh vỡ tan, Tiểu Mỹ che miệng lại che tai.

Không gian tĩnh lặng, Hà Bình An đứng lên nói: "Đại Khuyên Ca, em nói tới đây thôi. Chị dâu từng bị anh bức tới không có đường để đi, anh đừng sai lầm nữa."

Cận Chính Lôi nghiêng đầu nhìn hắn, ánh mắt hung ác nham hiểm, chậm rãi nói: "Nếu như đã sai, vậy sai tới cùng đi."

Tiệc đính hôn, có vô số việc cần chuẩn bị, vô cùng may mắn đã tìm được khách sạn, nếu không tới cuối năm, cho dù là Đinh gia, cũng chưa chắc có thể tìm được nơi tổ chức.

Mĩ Nhược và Đinh gia thân thiết, lại cùng Lộ Vi đi xem bố trí tiệc đính hôn. Cả hai tinh thần thoải mái, không có dấu hiệu mệt mỏi.

Gia tộc lớn không phải đơn giản dựa vào tiền, tối thiểu là ba đời hun đúc, mới có thể tạo nên địa vị. Mĩ Nhược tự nhận, thôn Oxford xưa cũ thích hợp với nàng hơn.

Trở về khách sạn Bán Đảo, nàng đá rơi đôi giày cao gót, nằm trên giường. Nghe điện thoại của Đinh Duy xong, lại có điện thoại vang lên, nhân viên khách sạn nói: "Chiêm tiểu thư, có tiên sinh tên Chiêm Tiếu Đường muốn gặp cô, đang chờ ở đại sảnh."

Mĩ Nhược trầm ngâm, nói: "Xin lỗi, tôi không biết hắn."

Sáng sớm, nàng bị tiếng đập cửa bừng tỉnh, sắc mặt Chiêm Tuấn Thần lạnh lùng, nói: "Mĩ Nhược, tới phòng tôi."

Chiêm gia bao nửa tầng khách sạn. Mĩ Nhược sửa sang bản thân xong, bước vào phòng Chiêm Tuấn Thần.

Dì dượng im lặng ngồi trong sảnh, thấy vàng vào, dượng cười tươi, còn dì thì lạnh lùng.

Mĩ Nhược nhỏ giọng chào rồi ngồi xuống, Chiêm Tuấn Thần đưa chồng báo trên bàn cho nàng.

Nàng lật báo xem qua, trên trang nhất báo giai trí, tiêu đề to tướng: "Cháu Thuyền Vương - mang mĩ nữ về cảng, nói hôn bàn gả thật là xung hỉ." Phía dưới là ảnh nàng và Đinh Duy vào tiệm áo cưới.

Mĩ Nhược vội quét mắt qua nội dung, nói ngắn gọn là Duy ốm yếu, đại nạn khó quá, Đinh gia được miêu tả rất cụ thể.

"Duy nói cho tôi biết, Đinh gia sớm cùng báo trí nói chuyện."

"Xem phía dưới đi." Chiêm Tuấn Thần nói.

Dưới nữa là báo tuần san thông thường, tiêu đề càng thêm kinh hãi: "Hắc bang thiếu phụ tới Oxford thay đổi thân phận, nhanh chóng gả vào hào phú.", "Công tử bệnh tật vì người đẹp khuynh thành, không tiếc phản bội lời thề làm đứa con hiếu thảo.", "Vạch trần bí mật lớn con dâu Thuyền Vương, mẹ con hầu hạ một chồng, người mẹ không lập gia đình đã sinh con.", ...

Lòng Mĩ Nhược như bị chìm trong hầm băng, cố gắng bình tĩnh, mở cái bài bảo "Hắc bang thiếu phụ" ra nhìn kĩ.

Người viết bài báo này rất hiểu rõ nàng, mẹ nàng chưa lập gia đình đã sinh con, mưu sinh như thế nào, gián tiếp gả cho ông chủ công ty điện ảnh như thế nào, miêu tả bối cảnh Cận Chính Lôi, lại nói tới chuyện nàng tới Belilious học, bị Cận Chính Lôi quấy rối, mẹ con hầu hạ một chồng. Chuyện Chiêm Tiểu Mỹ sinh ra, mẹ nàng sinh con bé có rất nhiều điểm đáng ngờ, cuối cùng ghi đạt được ước muốn làm vợ Cận Chính Lôi, hơn bảy năm trước nàng tới Anh học.

Lời lẽ không chê vào đâu được, người hầu và lái xe làm chứng, thời gian trùng khớp.

Nàng gượng cười, nhìn xuống dưới nữa, tiếng cười càng càn rỡ hơn, cho tới khi nhìn tới chỗ Tiểu Mỹ, nhìn tên bệnh viện, nàng không thể nhịn được nữa, báo chí trong tay bị ném đi.

Nước mắt nàng chảy ra.

Dì nàng nói: "Hôn này không kết được nữa, tôi gọi tới cho chị cả rồi." Dứt lời đứng dậy cùng chồng rời đi.

Mĩ Nhược giống như người gỗ, nước mắt rơi xuống chứng minh nàng còn giống người sống.

Nàng không biết đã ngồi bao lâu, nghe thấy tiếng điện thoại, nghe thấy tiếng Chiêm Tuấn Thần trở về, cho tới khi hắn cầm khăn lông nóng tới giúp nàng lau mặt.

Nàng kinh ngạc, nhớ tới: "Duy, Duy."

Nàng đứng dậy muốn đi ra ngoài.

Chiêm Tuấn Thần ngăn nàng lại. "Dưới lầu rất nhiều phóng viên, không ra được. Mĩ Nhược, vừa rồi Đinh gia đã gọi tới, bọn họ không nói với Đinh Duy chuyện này, sợ hắn xảy ra chuyện."

"Bọn họ nói thế nào?"

"Đinh Hạ muốn gặp em, tôi cho em biết cần em đồng ý."

Mĩ Nhược cắn chặt môi dưới, bả vai run rẩy.

Sau một hồi nàng nói: "Tôi gặp bà ta."

Đinh Hạ mang chồng báo ném mặt chồng. "Các người chọn vợ thật tốt!"

"Em cũng phải để cho Chiêm gia mặt mũi."

"Cô ta cho Đinh gia mặt mũi sao? Đinh gia các người không cần mặt mũi, Hạ gia tôi cũng không gánh nổi người này."

"Vậy em muốn thế nào? Duy làm sao đây?"

Bộ ngực Đinh Hạ phập phồng, khắc chế không được, nghẹn ngào khóc lớn: "Nó cũng là con tôi, tôi làm sao không đau lòng?"

Mĩ Nhược ngồi cạnh cửa sổ thủy tinh, ngắm cảnh biển, trơ trọi.

Đinh Hạ tới, nàng cũng không đứng dậy nghênh đón.

Mẹ Đinh Duy ngồi đối diện nàng, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, cũng không nói gì.

"Ông nội nó đặt tên cho nó, gọi là Thừa Tông, có thế biết, ông kì vọng về nó như thế nào. Ai ngờ nó sinh ra bệnh tật, phải ở bệnh viện một năm. Ông nội mời người sửa tên thành "Duy". Đối với tôi mà nói, nó có thể sống nhiều hơn một ngày, chính là một ngày được ban ơn."

"Tôi không có hại ai, trái lại, cả đời tôi làm từ thiện, chẳng biết tại sao ông trời lại muốn trừng phạt tôi. Từ khi Duy trào đời, không một đêm nào tôi có thể ngủ an giấc."

"Nó còn nhỏ như vậy, phải châm vô số kim, uống vô số thuốc, bờ môi tím xanh, cánh tay xưng lên, cũ mới chồng chất, cũng không khóc, ngược lại an ủi tôi. 'Mẹ, con không đau.'. Trời muốn phạt tôi, phạt một mình tôi, tại sao liên lụy con trai?"

"Cô thông minh, xinh đẹp, Duy bị hấp dẫn, thích cô, đó là đương nhiên. Nó biết rõ tôi không thích cô, vô số lần ở trước mặt tôi nó nói cô tốt như thế nào, đơn giản vì muốn dỗ dành tôi vui vẻ, chấp nhận cô."

"Chắc hẳn nó ở trước mặt cô, nó cũng sẽ nói tôi thích cô như thế nào?" Đinh Hạ bật cười. "Đứa bé kia, chính là nhu thuận như vậy."

Giờ phút này, hai mắt bà tay đầy nước mắt, không phải là Đinh Hạ phu nhân, mà chỉ là một người mẹ. Mẹ của Duy.

Mĩ Nhược đưa khăn tay cho bà.

"Báo chí cho dù là thật hay giả, Đinh gia cũng sẽ không chấp nhận cô được. Không chỉ Đinh gia, cho dù quan hệ thông gia cũng không thể." Đinh Duy lau nước mắt, nói tiếp. "Vì sức khỏe Đinh Duy, mời cô uyển chuyển cự tuyệt nó."

Bà buông xuống một tờ chi phiếu.

Mĩ Nhược thờ ơ.

"Đương nhiên, cô có thể không chấp nhận, Duy và cô là mối tình thắm thiết, cô mà giật dây, nó lập tức theo cô tới chân trời góc biển. Nếu như vậy, đừng trách Đinh gia nhẫn tâm. Chiêm tiểu thư, mời cô thận trọng, đừng hại nó."

Mĩ Nhược cười hỏi: "Bà cảm thấy lấy cớ gì cho tốt? Phù hợp với yêu cầu của bà?"

Đinh Hạ hít sâu, muốn mở miệng.

Mĩ Nhược nói: "Đinh phu nhân, tôi hỏi thật lòng, tôi muốn biết đáp án."

"Cái này cô có thể suy nghĩ từ từ, tôi còn có thể giấu giếm Duy một thời gian."

"Tôi nghĩ không ra. Tôi ở cùng anh ấy một chỗ, ba năm, mỗi ngày ngắm mặt trời mọc nhìn mặt trời lặn, nói tiếng ngủ ngon, vô cùng vui vẻ. Giữa chúng ta, không có tình yêu rung động lòng người, nhưng từng ngày từng ngày... Tôi và bà nói chuyện này làm gì." Mĩ Nhược thở dài, dùng sức nắm chặt hai tay nói. "Tôi sẽ cự tuyệt anh ấy, như bà mong muốn."

Đinh Hạ hơi giật mình.

"Có một ngày, tôi làm Duy thương tâm, có một mang tới nhục nhã cho Đinh gia." Mĩ Nhược vui vẻ. "Đinh phu nhân, ánh mắt bà rất tinh, không nhìn lầm, tôi là loại đàn bà trải đời phong phú. Cùng Duy ở một chỗ, tôi nỗ lực giả bộ đơn thuần, lương thiện như thỏ trắng, giả dối quá lâu, lâu tới mức tôi quên mất bản chất thật. Hiện tại, tôi nên trở về nơi vốn thuộc về tôi."

Đinh Hạ nói. "Cảm ơn cô."

"Không cần." Mĩ Nhược đẩy chi phiếu về. "Nếu cậu tôi thấy, không khác gì vũ nhục với Chiêm gia."

Nàng hỏi Chiêm Tuấn Thần: "Anh nói quan hệ với Đinh gia là quan hệ ngắn hạn sẽ không thay đổi, cho dù hủy bỏ hôn lễ?"

"Mĩ Nhược, em nên ăn chút gì đó, hoặc ngủ một giấc, đừng quan tâm chuyện của đàn ông."

"Tôi còn cần trợ giúp của anh, không hi vọng vì tôi ảnh hưởng tới anh."

Chiêm Tuấn Thần nhìn gương mặt bình tĩnh của nàng, thấp giọng hỏi: "Em định làm cái gì, cần tôi giúp đỡ?"

Mĩ Nhược trầm mặc. Nàng nhìn biển Victoria xanh thẳm, cho tới khi màn đêm buông xuống, nhà nhà sáng đèn.

Lộ Vi gọi tới: "A Như, tôi về nhà mẹ đẻ, bên ngoài có rất nhiều phóng viên."

"Đại sảnh khách sạn cũng thế."

"Phát sinh chuyện gì? Họ hỏi tôi một đống chuyện, nếu không phải Diêu Linh Khang che chở, cái bụng của tôi bị ép hỏng mất."

"Cậu tôi nói, Đinh gia đã nói chuyện với tòa sạn, sóng gió sẽ mau qua thôi. Lộ Vi, bạn có nhìn thấy Duy?"

"Hôm nay anh ấy lên chùa cùng với ông nội, chưa về."

"Vậy là tốt. Lộ Vi, đừng nhắc tới tôi trước mặt anh hai bạn, tôi có ý hủy bỏ lễ đính hôn."

Lộ Vi kinh ngạc.

"Tôi không muốn lặp lại những chuyện kia, bạn xem tuần san bát quái sẽ biết." Nàng vô lực dựa vào lan can, tuyệt vọng nói. "Lộ Vi, tôi chạy không thoát."

Đinh Lộ Vi gọi điện tới lần nữa đã là đêm khuya, hai người ở hai đầu dây trầm mặc.

"Anh hai tôi vừa rồi gọi cho bạn?" Lộ Vi cẩn thận hỏi.

"Tôi hẹn anh ấy ngày mai gặp mặt." Mĩ Nhược dừng lại. "Tương lai, nhờ bạn khuyên anh ấy."