Mỹ nhân hết thời mặc sườn xám ngắn, màu đen, lộ ra da thịt trắng ngần, nghiêng người dựa vào lan can, nhìn ra xa.
"Tiên thẩm" Mỹ Nhược bước lên cầu thang, ghé sát vào má mì nhỏ giọng nói chuyện. "Em ở dưới lầu khuyên hắn thật lâu, giống như là lần đầu tiên đến nơi này đấy."
Trên gương mặt nhà nghề của Tiên thẩm, từ bộ dạng tươi cười chuyển thành vui vẻ, Cận Chính Lôi không hỏi cũng biết các nàng trao đổi cái gì.
Chỉ là, lúc sau Cận Chính Lôi mới bước lên bậc thang cuối cùng, ánh mắt chạm nhau, Tiên thẩm thu nụ cười lại, quay đầu liếc Mỹ Nhược, ném đầu lọc thuốc lá trong miệng xuống đất, lạnh lùng nói với Cận Chính Lôi: "Chỉ còn một gian phòng."
Đột nhiên, dưới lầu vang lên tiếng người huyên náo, sẵng giọng mắng cái gì đó.
Cận Chính Lôi đem quần áo dính máu vứt vào thùng rác tại góc đường, đánh lừa một đống người đuổi theo, khiến bọn chúng xác định nhầm phương hướng, hắn đoán trước bọn họ tìm không thấy, hiện tại đã quay trở lại đây.
"Một gian phòng tôi cũng muốn."
"Hình như, em mang vị khách này đi vào phòng Châu Nữ ở kia, tôi đi xuống đem mấy chị em tới cho mấy vị tiên sinh ở dưới lựa."
"Em?" Mỹ Nhược vốn tưởng có thể mượn Tiên thẩm thoát thân.
"Nhanh lên đi, A Hổ sắp đi lên rồi."
Kéo bức rèm nhựa hồng nhạt ra, đập vào mắt là những ngọn đèn hồng nhạt. Mỹ Nhược dẫn Cận Chính Lôi đến căn phòng cuối cùng, hành lang hai bên là tấm gỗ mỏng tách từng hiên nhà, đi qua, có thể nghe thấy âm thanh thở gấp, da thịt va chạm, còn có tiếng nước lép nhép.
Ở khách điếm Tiên gia tựa như động bàn tơ.
Đi đến cuối hàng lang, Mỹ Nhược đẩy ra một cánh cửa, "Đến rồi, vào đi."
Chờ Cận Chính Lôi nghiêng người đi vàng, nàng vội vàng đóng cửa phòng lại, chạy tới mở cửa sổ, "Căn phòng này có cửa sổ, nhảy xuống là sát vách lầu đấy..." Mỹ Nhược uể oải, "Bọn anh Hổ đều ở phía dưới."
Cận Chính Lôi nấp ở góc hẻo lánh, từ khe hở bức màn nhìn quanh, ước lượng góc độ nhảy xuống.
"Đây là phòng chị Châu, nàng ta hôm nay đi thăm con gái." Mỹ Nhược đến bên giường ngồi xuống, nói nhỏ, "Tiên thẩm tốt bụng, biết rõ chuyện gì đang xảy ra, bảo tôi mang anh đến phòng này. Đây là nơi dễ thoát thân nhất, trước kia, có người đến kiểm tra, các chị Đại Lục đều từ cửa sổ ở phòng này trốn ra."
"Bà già kia, ánh mắt rất sắc bén." Hắn đáp.
"Anh muốn làm cái gì?"
Hắn quay đầu nhìn nàng cười cười.
Mỹ Nhược chỉ eo mình.
Hắn gật đầu.
Nàng cắn môi dưới, cuối cùng không nhịn được hiếu kỳ, hỏi: "Không phải anh rót nước cũng không thể sao?" Chuyện lần trước cứu hắn, Mỹ Nhược đã được nhìn qua vết thương của hắn.
"Có thể sẽ nổ. Còn thừa năm viên đạn, tôi đánh cược một phen, xem trước những viên đạn này, ai là người mạng lớn."
"Chủ nhân của viên đạn trước là ai?"
Hắn dùng khẩu hình: "Bảy què chân." Ngồi xuống đầu giường, hỏi: "Cô trừng mắt nhìn tôi làm cái gì?"
Mỹ Nhược tức giận, "Mẹ tôi làm ở hộp đêm của hắn, hắn chết rồi tìm ai đòi tiền lương?"
...
Bên ngoài gian phòng truyền đến tiếng vỗ mông, ba ba ba, có nữ nhân hét lên: "Háo sắc, ngươi nhẹ tay chút đi."
Cận Chính Lôi thu hồi ánh mắt: "Cô làm ở nơi này kiếm được bao nhiêu tiền?"
Mỹ Nhược nhìn theo ánh mắt hắn, dừng trước bộ ngực nhỏ đáng thương của mình.
Hắn khoa chân múa tay một cái, "Nhỏ như vậy."
Mặt nàng đỏ lên, vốn đã phiền muộn nay còn thêm xấu hổ. "So với anh còn lớn hơn nhé."
Hắn gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.
"Tôi không bán thân, tôi kiếm khách."
Đối với đứa con gái nuôi của Hoa Lão Hổ này, Cận Chính Lôi cảm thấy rung động, gương mặt duy trì lạnh nhạt, hỏi: "Hoàn cảnh như vậy, cô có thể thích ứng?"
Từ khi lớn lên bên cạnh toàn ngu ngốc, tội phạm, cờ bạc, một lũ chẳng ra gì, không phải sâu gạo thì cũng là hung thủ giết người, có chuyện gì nàng không thể thích ứng.
Mỹ Nhược liếc nhìn người bên cạnh, hiện tại, hóa ra có rất nhiều tên điên.
"Còn lại năm viên đạn thuộc về người nào?"
Hắn chuyển động cơ bắp, nghe vậy liền quay qua nhìn nàng, "Xem ai cản đường."
Gặp thần giết thần, gặp phật giết phật, bất quá chỉ có thể như vậy. Mỹ Nhược hối hận khi từng nói "Bảy què chân" thủ đoạn tàn nhẫn, hóa ra so với "Bảy què chân" còn có kẻ tàn nhẫn hơn.
Nàng cắn chặt môi dưới, không mở miệng nói chuyện, cho đến khi sát vách truyền đến tiếng rên thỏa mãn. "Anh phải đi."
Cận Chính Lôi đến gần cửa sổ, liếc nhìn dưới lầu rồi quay đầu lại, "Sẽ có người đưa tiền lương cho mẹ cô, người nuôi dưỡng cô thật tốt."
Hắn vươn bàn tay đến, nâng cằm Mỹ Nhược lên, ngón cái vuốt nhẹ cánh môi nàng, "Hình như."
Sau đó, vì Mỹ Nhược giật mình kinh hãi nhìn hắn, hắn liền buông tay đẩy cửa sổ, thả người nhảy xuống.
"Tôi giúp em rồi, 20 đồng." Ra khỏi phòng, Tiên thẩm mỉm cười chìa tay đòi tiền. "Phố Anh Đào tương lai có người khác tiếp quản, hai mươi đồng mua được cái mạng hắn."
"Tiên thẩm!"
Ánh mắt Tiên thẩm không cho nàng cự tuyệt.
Mỹ Nhược nói. "Trừ lương."
"Em gái, không nên vì nhìn vóc dáng đẹp trai mà suy nghĩ dại dột." Tiên thẩm nói một câu, thản nhiên rời đi.
Mỹ Nhược bám theo. "Tiên thẩm."
"A Hổ qua đây hỏi thăm." Tiên thẩm quay đầu lại nhìn nàng, "Tôi nói không biết."
"Cảm ơn."
"Không có gì cần cảm ơn cả. Tiên thẩm cảm nhận được sát khí trên người hắn, giúp hắn cũng chính là giúp bản thân."
"Chú Bảy bên kia..."
"Bảy què chân chết rồi, phơi thây trên phố đồ ăn." Tiên thẩm phun ra một vòng khói, "Làm người lâu rồi, phải biết nhận ra miếng cơm từ đâu đến, không nên quá cố chấp. Qua lại, sông núi luôn luôn kỳ diệu. Hôm nay em cứu hắn, từ nay trở đi, ai biết được hắn sẽ lớn mạnh đến mức nào?
Đây chính là kinh nghiệm chém giết, Mỹ Nhược khiêm tốn tiếp thu.
Đúng như Tiên thẩm nói, ngày thứ hai nhóm thu phí bảo kê ở Phố Anh Đào đổi thành một nhóm người khác.
Mỹ Nhược đến nha sĩ, bác sĩ giúp nàng tẩy sạch khoang miệng, nghe thấy ngoài đường có động tĩnh, lập tức không chữa nữa, hoảng sợ chạy mất sợ loạn.
"Đánh nhau rồi." Không biết hắn là hoảng sợ hay hưng phấn, năm mươi tuổi rồi, lại nhảy cẫng lên rất cao.
Đám người bán hàng rong mở to mắt chui vào khe hở trên ban công Kỵ Lâu, buông hai giỏ bầu cũng dầu cam, lau mồ hôi nói: "Đám người Hòa Hưng ngày hôm qua giết "Bảy què chân", hôm nay sẽ tới tiếp nhận địa bàn, ngươi nói có hòa bình được hay không? Không đồng ý liền đấu võ. Buổi sáng trên phố đồ ăn, chỗ bán hải sản đã đánh một trận, máu chảy lênh láng trên mặt đất."
Cô Bảy ngồi ngay ngắn trên giường trị liệu, niệm phật.
Mỹ Nhược đáng thương miệng vẫn mở lớn, nước miếng liên tục chảy ra, lại tò mò xoay người nhìn ra ngoài cửa sổ.
Bác sĩ vội kéo bức màn lại. "Không đồng ý hòa hảo cũng sẽ có biện pháp, huynh đệ của "Bảy què chân" không chống cự được lâu đâu, trước toàn dựa vào lão Bảy ra oai, giờ gặp phải nhân vật tàn nhẫn hơn, cũng chỉ là tôm tép mà thôi."
"Lại muốn chuyển gió rồi." Bác sĩ bật đèn lên, chậm rãi nói.
Ngoài đường rất náo nhiệt, Tân Hòa Hội cùng với Hòa Hưng lúc trước thế lực ngang nhau, dần dần thành bị đánh chính diện, ngay sau đó lại có tên nha sai tiến vào hòa giải. Bất quá, Liêm Chánh Công ốc còn không mang nổi mình ốc, hơn mười góc phố, mỗi ngày đều có xe của nhà tang lễ đến nhặt xác.
Mỹ Nhược khai giảng, nghe chuyện các lão đại Tân Hòa Hội đã bị giết chết bảy tám phần.
Đến khách điếm Tiên gia thu phí bảo kê cũng đã là người khác, nói gì đến bình an.
A Hổ bị chém chết, ruột của hắn bị lôi ra nửa mét, Tiên thẩm buôn bán rất tốt, bảo đám chị em tối tối hầu hạ khách quan thật tốt.
Những thứ này cùng với Mỹ Nhược không có quan hệ. Chỉ là tâm tình mẹ của nàng bị chấn động rất lớn.
"Bảy què chân" chết, Chiêm Mỹ Phụng tức giận đến xé rách vài cái váy tơ.
Nàng ta cùng "Bảy què chân" cố ý thông đồng, dù gì cũng từng là nữ nhân của lão đại uy chấn cảng, nếu lão Bảy chiếm được địa bàn, nàng cũng được hưởng một chút.
Đạo lý kia Long Ngũ ở Hòa Hưng không phải không rõ, nhưng lão cũng chỉ đành có tâm mà vô lực.
"Bảy què chân" tính tình bất thường, không giữ chữ tín, hắn cuối cùng cũng chết, cây to cũng đã đổ, Chiêm Mỹ Phụng xuống được quyết tâm. Trước kia nàng từng nói với em trai Chiêm Tiếu Đường: "Gương mặt đó, cái chân què kia, trông thấy liền buồn nôn."
Chiêm Tiếu Đường dỗ dành chị gái: "Què chân không sao cả, quan trọng là cái chân kia có ích là được rồi. Hắn tàn phế nhưng chí lớn, chị vừa vặn đúng khẩu vị của hắn."
Vừa mới ở bên cạnh lão Bảy không lâu, "Bảy què chân" liền nằm vật xuống tại phố đồ ăn mà an nghỉ. Chiêm Mỹ Phụng làm sao có thể không giận?
Gần đây, sau khi thái bình Chiêm Mỹ Phụng mới tươi cười hơn một chút, "Có nhớ chiếc đồng hồ ở Châu Âu không? Mấy ngày nữa mẹ dẫn con đi mua đồ mới, thích Audemars Piguet hay Pettere Federer?"
Mỹ Nhược ngẩng đầu, "Là ông chủ hay con trai ông chủ?"
"Đương nhiên là con trai, ông chủ mới đại thọ 70 tuổi thôi."
"Vốn dĩ không tốt, trước kia còn muốn hỏi cha tiền sài."
Chiêm Mỹ Phụng phản bác: "Đất chôn hắn cũng đã chuẩn bị rồi, cùng lắm là tao chịu đựng vài năm nữa thôi."
"Cứ cho là vậy đi." Mỹ Nhược tiếp tục điệu bộ thờ ơ, nhớ tới lại hỏi: "Mẹ, con nhớ tháng trước tiền lương không có mà, có phải hay không tháng này cùng một chỗ cho?"
"Đúng không, ông chủ mới nhận lời cuối tháng cho mẹ. Lại nói, ông chủ kia không tồi, nhã nhặn, không giống lão Bảy, suốt ngày hô đánh kêu giết. Nhất là còn trẻ tuổi, anh tuấn."
"Con không thích bọn ông chủ mới."
Chiêm Mỹ Phụng kinh ngạc: "Con biết hắn?"
"Con làm sao có thể biết hắn? Con rất tức giận khi lão Bảy chết rồi, hắn không chết, gian phòng này cũng không cần phải thuê. Mẹ, mẹ có biết tiền thuê phòng giá bao nhiêu không?"
"Sợ cái gì? Có nhiều người còn không có phòng ở."
Lần nữa trở lại đầu Tiêm Sa, Mỹ Nhược có cảm giác kỳ lạ.
Hứa Âu bề ngoài tầm bốn mươi, tự mình lái xe thể thao đến phố Anh Đào, đón mẹ con Chiêm gia đến khách sạn Bán Đảo uống trà chiều, lại tặng cho Myc Nhược một hồng bao, chân thành nói: "Khi nào đi học thì dùng. Chúc việc học tiến bộ, tương lai trở thành một cô gái tri thức nhé."
Mỹ Nhược cong môi cười, tỏ vẻ e lệ nhận lì xì.
"Con bé này á, tôi, em gái tôi ít đi ra ngoài học thêm kiến thức. Hứa tiên sinh chớ trách."
Chiêm Mỹ Phụng liếc Mỹ Nhược, Mỹ Nhược nhận ám hiệu, dùng âm thanh nhỏ nhẹ đáp: "Cảm ơn anh Hứa."
Quan hệ thế là tiến thêm một bước, rất nhiều người mừng rỡ, lúc hai người ra về, Hứa Âu tiễn ra tận cửa.
Hứa Âu là đại lý đồng hồ Thụy Sĩ, ngoài ra, Hứa gia còn có cửa hàng buôn bán khác, quả nhiên là con cá lớn.
Từ bé Mỹ Nhược chưa nhận ra những thứ này thần kỳ như thế nào, nửa năm nay phố Anh Đào có bao nhiêu, giờ phút này trông thấy vải nhung, tơ lụa ngay ngắn trong cửa hàng, vàng bạc sáng ngời, cực kỳ chói mắt, làm cho lòng người vui thích.
Rất nhiều người không chỉ là công tử không, nói đến cửa hàng nhà mình, lại thuộc làu như nắm trong lòng bàn tay, Chiêm Mỹ Phụng đối với ăn uống, chơi đùa vốn từng là thiên kim gia đình có tiếng, có hiểu biết, ngẫu nhiên bình phẩm đôi lời rất hay, làm cho nhiều người yêu mến.
Đời người, khó gặp được một đóa hoa tốt. Rất nhiều công tử nhà giàu lập tức gọi quản lý, đem Chiêm Mỹ Phụng tán thưởng, mặt khác lại cho "em gái" Mỹ Nhược thêm nhiều đồ tốt.
Chiêm Mỹ Phụng từ chối khéo, Mỹ Nhược cũng lắp bắp nói xấu hổ.
Chuông cửa kêu leng keng, Hứa Âu đi ra ngoài làm ăn, ba năm nay không khai trương công khai, khai trương đều chỉ mời bạn làm ăn có tiếng, người vào cửa đều là khách quý.
Quản lí không dám đắc tội, vội vàng ra đón. Sắc mặt Chiêm Mỹ Phụng trắng bệch, lo lắng gặp phải bạn cũ, không khỏi lúng túng, nhưng trước mặt người khác không dám biểu lộ. Mỹ Nhược cũng sợ con vịt mập tới tay mà bay mất, thừa lúc mẹ cùng đám người coi tiền như rác nói chuyện, nói không thích náo nhiệt lắm, nàng vụng trộm thò đầu ra.
Vừa nhìn thấy thân hình cao lớn, Mỹ Nhược không tự chủ vỗ bàn tay nhỏ bé xuống đùi.
Hừ, thiếu nợ trả tiền, đạo lý hiển nhiên.