Hắn không nhẫn nại nữa, nhưng lại ngừng động tác.
Mĩ Nhược hiếu kì: "Anh như vậy, sao không tìm đến bọn họ..." Nàng nói. "Tội gì phải tìm tôi?"
Hắn liếc nàng, "Không phải em mệt sao? Ngủ đi."
"Anh không tìm bọn họ làm?"
Cận Chính Lôi nằm xuống: "Hôm nay sinh nhật em."
"Anh vẫn chưa trả lời."
"Nhất định phải trả lời?"
Cân nhắc một hồi, Mĩ Nhược gật đầu.
"Với bọn họ, tôi làm cũng không có hứng thú." Hắn gãi đầu. "A Như, tôi phát hiện ngày càng thích em. Đây không phải chuyện tốt."
Nàng coi thường: "Nhịn quá cuối cùng sẽ thổ huyết."
"A Như, khi đó ở ngoài cửa Hoa gia, tại sao ánh mắt nàng thù hận như vậy?"
"Lúc nào cơ? Anh đánh trống lảng à?"
Hắn trở mình, nhìn nàng: "Ánh mắt không nói dối. Tự nhiên nhớ ra, lúc đó Hoa Khôn đã làm gì A Như, khiến em hận hắn như vậy?"
Mĩ Nhược trở mặt, "Anh đừng có vu oan cho ông ấy."
Sắc mặt Cận Chính Lôi khó coi: "Ông ấy?"
Hắn túm tóc nàng bắt nàng đối mặt.
Mĩ Nhược nhìn hắn: "Ông ấy đối với tôi như người thân, anh đừng nghĩ ai cũng hèn hạ như anh."
Hắn bỏ tóc nàng ra, hừ lạnh: "Vâng vâng, tốt đến mức lợi dụng."
Hô hấp của nàng dần bình tĩnh: "Ban đầu hơi tức giận, tôi cũng đã tha thứ cho ông ấy, ông ấy cũng là bất đắc dĩ."
Lúc lâm nguy, ai có thể nghĩ đến người khác, ích kỉ là bản tính con người. Đổi lại là nàng, thời khắc quan trọng, nàng cũng lợi dụng hết tất cả những người bên cạnh để tự bảo vệ bản thân.
"Thế ánh mắt hận thù kia là vì sao?" Cận Chính Lôi cười lạnh. "Hại tôi mỗi lần nhớ tới liền lo lắng."
Mĩ Nhược đem mặt vùi vào khuỷu tay, lạnh nhạt nói: "Ông ấy rất tốt với tôi, hỏi việc học hành, vui hay buồn, thỉnh thoảng cho tiền tiêu vặt. Thế nhưng, không đủ... Tôi hận ông ấy không phải cha tôi, tưởng tượng ông ấy và con gái ruột ở cùng một chỗ, có thể hay không, đưa đón con gái, nghe con gái tâm sự, bế nàng lên không trung. Nghĩ đến chuyện này, tôi rất ghen ghét."
Hắn trầm mặc hồi lâu, vuốt tóc nàng.
"Quá tham lam sẽ không thể thỏa mãn."
Hắn đem đầu nàng ôm vào ngực.
"Tôi không quan tâm bên ngoài nói thế nào, ông ấy là người tốt."
...
"Đáp án này có thỏa mãn anh không?"
Cận Chính Lôi không phản bác được. Hoa Khôn như vậy, nàng vô cùng khen ngợi, đột nhiên, cảm thấy rât hối hận.
Hắn hỏi: "Hiện tại bế em lên không trung xoay vài vòng, có vui không?"
"Không."
"A Như, em ngày càng thô lỗ."
"Anh thích thục nữ, tôi làm kĩ nữ tốt rồi, không nên nói những lời như thế."
"Bất luận cái gì, dám nói chuyện với tôi không kiêng kị cũng chỉ có em."
Mĩ Nhược im lặng.
"Trước kia tôi tưởng em hiền lành, tuy rằng hơi ngạo mạn, nhưng nói chuyện rất nhã nhặn."
"Hai năm rồi, ai cũng thay đổi, cũng giống như anh từ kẻ nhập cư trái phép thành ông chủ công ti điện ảnh, không đúng sao?"
Hắn không nói gì.
"Súng đâu?" Nàng gối đầu lên cánh tay mình, tò mò hỏi.
Cận Chính Lôi dò xét nàng: "Có rất nhiều, nói cái nào?"
"Đùa đấy."
"Chỗ này." Hắn túm tay nàng đặt xuống 'em trai' hắn.
Nàng há mồm, không nói lời nào.
"Đợi chút." Hắn đi xuống đất đến một gian phòng khác.
Khi trở về trong cầm một hộp gỗ, đưa Mĩ Nhược. "Có biết dùng không?"
"Đương nhiên biết."
Trước kia Mĩ Nhược từng được Hoa Lão Hổ dạy, Cận Chính Lôi đưa nàng hai khẩu.
Rất mới, sáng bóng, có thể thấy chủ nhân thường xuyên lau.
Nàng dựa vào trí nhớ mở hộp đạn, kiểm tra chốt an toàn, Cận Chính Lôi cười híp mí nhìn nàng, Mĩ Nhược không khỏi suy nghĩ, nếu giờ phút này đem nòng súng này nhắm ấn đường hắn thì sẽ thế nào.
"Viên đạn đâu?" Nàng hỏi.
"Ở hộp dưới."
"Cây súng này giết người được không?"
"Được."
Hắn nói sảng khoái như vậy, Mĩ Nhược kinh ngạc.
"Súng này không thể dùng, thích thì lấy chơi thôi. Nhưng, A Như à, bắn được đấy, đừng nghịch dại."
"Không sợ tôi bắn anh..." Mĩ Nhược nhắm trúng bức tranh trên vách tường đối diện. "Đoàng."
"Sợ muốn chết, sẽ không ngu đến nỗi lấy mạng mình nói đùa."
Hắn nói đúng, nàng còn muốn sống tốt, không phải bất đắc dĩ, không được tổn thương bản thân. Mĩ Nhược thu hồi tay, mất hết hứng thú.
"Đưa tôi về."
"Về làm gì? Im ắng, không có ai. A Như, mấy hôm nữa, đem đồ chuyển tới đây, tôi gọi mẹ Bình An, chuẩn bị hai phòng ngủ."
"Tôi thích phòng cũ. Còn có cô Bảy và Mang Phi."
"A Như lương thiện. Tôi dọn đến phố Ninh Ba."
Nàng muốn phản đối, nhịn xuống nói một câu: "Đến lúc đó tính."
"Nào, ngủ một giấc, đáng tiếc ở đây không có gối thơm như phòng A Như."
"Tôi phải về, cô Bảy đã chuẩn bị bánh ngọt cho tôi."
Cận Chính Lôi bất mãn, trừng mắt nhìn nàng.
Mĩ Nhược kiên trì.
Hắn nhảy xuống giường, bắt đầu mặc quần áo.
Đến phố Ninh Ba, Mĩ Nhược nhìn thấy trước cổng một chiếc xe màu đen nhãn hiệu Tân Lợi, lập tức đổ mồ hôi lạnh.
Cận Chính Lôi ra ngoài thăm dò: "Không xuống? Tại sao muốn trở về?"
Mĩ Nhược bước xuống, cặp sách bị Cận Chính Lôi cầm lấy.
Cửa xe Tân Lợi mở ra, Cận Chính Lôi nhìn theo ánh mắt Mĩ Nhược, hắn đứng thẳng, nheo mắt nhìn chiếc xe sang trọng ka.
Hà Bình An tới, Cận Chính Lôi bảo bọn hắn từ từ, nhìn về phía Mĩ Nhược.
Mĩ Nhược nhìn thấy ánh mắt của Bình An, trong lòng buông lỏng. Cười một cái: "Là bạn học, tôi qua một lát."
Phía sau ánh mắt của Cận Chính Lôi.
Mĩ Nhược đến gần xe Tân Lợi, Đinh Dao cố gắng cười thật tươi: "A Như."
"Anh không nên tới đây, trời lạnh."
"Nhìn thấy người em thích, cũng được, tôi vui rồi." Hắn nhìn người phía sau, so với hắn cao lớn, ánh mắt mãnh liệt, một thân sát khí. "Sinh nhật vui vẻ."
"Cảm ơn." Mĩ Nhược mở miệng, khàn giọng.
"Đi thôi." Hắn bảo lái xe.
Mĩ Nhược lùi một bước, giúp hắn đóng cửa xe.
Trở về bị túm cổ áo, ném vào trong xe.
Cận Chính Lôi lại gần, dò xét: "Ai?"
"Là bạn học."
"Trường nữ sinh có nam sinh? A Như, em nghĩ tôi mù hay ngu ngốc? Tôi thấy giày da cùng ống quần của hắn đấy."
"..."
"Không giải thích?" Hắn nắm cằm nàng.
Mĩ Nhược nói: "Có nói anh cũng không tin."
Hắn cười nhạt, mở miệng: "Không cần nói như thế, chúng ta kiểm tra một chút."
Nói xong kéo mắt cá chân nàng, vén váy, luồn vào quần lót nàng.
Mĩ Nhược giãy ra, bị hắn ôm vào ngực, điên cuồng đá hắn. Cảm giác tay hắn đi vào, nàng cắn lên mặt hắn.
Cận Chính Lôi thấy máu trên mặt, muốn đánh nàng, một giây sau, mang theo trận gió lượt qua bên tai Mĩ Nhược, đập đên gối dựa sau ghế.
Mĩ Nhược mở mắt, trợn tròn nhìn hắn.
Hắn nghiếng răng hít sâu.
"A Như, cẩn thận, đến lúc nào đó tôi không kìm chế được, em sẽ biết hậu quả."
"Tùy anh, tôi không quan tâm."
Hắn giơ tay, bỗng nhiên ủ rũ, một cước mở cửa xe, kéo nàng ra bên ngoài.
Hắn nói với Bình An: "Bình An, có lẽ tôi cần nghe cậu nói rồi."
Mĩ Nhược không dám quay đầu, không dám nhìn Bình An, ôm cặp chạy vào cổng.
Chiêm Mỹ Phụng xuống cầu thang, khóe miệng cười lạnh.
Mĩ Nhược dừng bước.
"A Như thật có bản lĩnh, trước một người, sau một người." Chiêm Mỹ Phụng nhìn nàng. "Minh Châu thật là thông minh, nhìn một cái đã biết là tai họa.
Mĩ Nhược nhìn trời, nàng sợ nước mắt rơi xuống.
Chiêm Mỹ Phụng nhìn cổ tay nàng, nghiêm túc nhìn, cười nhạo: "Làm sao chỉ vì một món đồ này mà phải bán thân? Sớm biết thế, khi đó sao không theo các công tử. Dù sao đều là bán."
"Là bị ép đấy, con nói một vạn lần rồi."
"Bị ép buộc mà vui vẻ như vậy? Mẹ nói mẹ phải gả đi Sư Thành, hận không thể lập tức tiễn mẹ đi."
"Biết rõ ngăn không được, tại sao phải khuyên can? Mẹ chưa từng nghĩ đến cảm nhận của con, từ nhỏ đến lớn..."
Một cái bạt tai kết thúc câu nói của nàng.
"Tao là mẹ mày, mày phải thông cảm cho tao, chứ không phải quyến rũ đàn ông."
Chiêm Mỹ Phụng nghiến răng, hận thù nói.
Mĩ Nhược nói: "Con không quyến rũ đàn ông."
"Trâu không uống nước ai đè đầu trâu? Hắn bức mày? Buồn cười, vừa rồi nhìn bộ dạng của mày, mày nghĩ tao tin tưởng?"
"A Như, mày hận tao bao nhiêu? Hoa Lão Hổ, mày làm nũng với hắn; cô Bảy, mày cướp đi tất cả sự quan tâm của bà ấy với tao; còn hiện tại lại thành kẻ thù của mẹ? Thứ của mẹ, mày đều muốn cướp?"
"Đừng quên, tất cả đều là tao cho mày."
Mĩ Nhược không hiểu tại sao mẹ nàng lại như vậy, không tiếc lời nhục nhã nàng. Cả hai đều rõ, sự tình không phải như vậy.
"Vì cái gì không tin con? Vì cái gì không thừa nhận mẹ sai? Mẹ sai quá nhiều, khiến con bị tổn thương? Mẹ sai, liên lụy con, không có chuyện mẹ thành thiếu phu nhân; không có Hoa Lão Hổ, mẹ đã làm kĩ nữ. Con không sai, đừng đổ cho con."
Chiêm Mỹ Phụng lại tát nàng một cái.
Mẹ con đối mặt.
"Mẹ đừng u mê nữa." Mĩ Nhược cười. "Mẹ là Chiêm đại tiểu thư, hiền lương thục đức, từ nhỏ được giáo dục tốt ư?"
Nàng quyết định sau này không giải thích nữa.
"Cô nhỏ." Cô Bảy đẩy cửa ra.
Trong bóng tối, ngọn nến trên bánh ngọt chiếu lên gương mặt hiền lành của nàng.
"Mười lăm tuổi rồi, lớn rồi, đừng khóc."
Mĩ Nhược ngồi thẳng trên giường. "Không khóc."
"Nào, cầu nguyện đi."
"Hi vọng tất cả..."
Cô Bảy cản lại. "Đừng nói ra miệng, không linh đâu."
Mĩ Nhược nhắm mắt, trong lòng cầu nguyện.
Ăn bánh ngọt xong, cô Bảy cầm khăn lau tay cho nang, Mĩ Nhược đột nhiên ôm lấy bà, nghẹn ngào gọi: "Cô Bảy, cô Bảy."