Buổi chiều Mỹ Nhược trở lại phố Ninh Ba.
Nhà cũ ở Phố Ninh Ba là nơi nàng sống hơn 10 năm, rất lưu luyến. Tiểu viện không lớn, đá xanh trải đường, lan can khắc hoa, có trồng vài ba loại thực vật, có một ao nhỏ nuôi cá chép, những góc hẻo lánh có mười lăm cây nở hoa trứng gà.
Đêm mùa hè, không ngủ được, nàng ôm Mang Phi mang ghế dài ra cửa sổ ngồi, hít thật sâu mùi hoa trứng gà thơm ngát, cánh quạt trần quay chầm chậm, gió khiến chiếc rèm cửa màu trắng bay bay.
Ngày ấy dọn đi, nhiều người ầm ĩ, Mang Phi không thấy bóng dáng đâu. Mỹ Nhược muốn đợi, cô Bảy khuyên nàng: "Nhà nghèo làm sao có thể nuôi mèo, Mang Phi quen ăn thịt bò, nuốt làm sao trôi cá cơm?"
Lúc này Mỹ Nhược mới thôi.
Về sau quay lại tìm, không biết Mang Phi lang thang đâu, cũng không thấy nữa.
Lúc này nàng đứng tại cửa lớn, nhìn vào trong, một đứa trẻ nhìn chằm chằm nàng.
"Nữ nhân xấu xa, muốn ăn trộm?" Cậu bé mặc âu phục, xuyên qua quần yếm, bộ dạng đáng yêu lại cố tỏ vẻ hung hãn.
Bên trong có tiếng phụ nữ hỏi: "Hồng Tử, con cùng ai nói chuyện thế?"
Đi ra trông thấy Mỹ Nhược, kinh ngạc hô: "A, Chiêm tiểu thư." Lại mắng thằng bé không lễ phép.
"Du Sư Cô. Là ta, người khỏe không?" Mỹ Nhược giải thích, "Tôi đang tìm mèo, nó tên Mang Phi."
"Phòng bếp thường có con mèo trắng ăn vụng, tôi không đành lòng đuổi đi, nó còn ở đây. Còn tưởng mèo lang thang, hóa ra có chủ nhân. Người chờ một chút." Du Sư Cô đi một lát rồi quay ra, ôm Mang Phi, "Là nó đúng không? Vật trả về chủ nhé."
Mang Phi được nuôi đến béo trắng, không thể so với trước kia.
"Mềm mại, nói xin chào." Du Sư Cô nâng móng vuốt con mèo, hướng Mỹ Nhược vung vẩy.
Tên mới cũng đã có, Mỹ Nhược bật cười. "Nó ở đây được nuôi dưỡng tốt như vậy, tôi cũng yên tâm, thật ra nhà mới của chúng tôi không thích hợp nuôi mèo."
Dư Sư Cô đáy lòng không muốn, nhưng cũng không từ chối, nói: "Cũng được, về sau người đến thăm cũng được, tôi giúp người nuôi tạm. Cũng không biết còn có thể ở đây bao lâu."
Mỹ Nhược vốn định rời đi, nghe vậy liền hỏi: "Mọi người mới đến chưa được một năm."
"Đúng vậy." Du Sư Cô phàn nàn, "Lúc trước không nhìn kỹ, vào đến ở mới biết, nhà này lắp đặt toàn đồ đạc cũ, trần nhà thấm nước, mặt đất lại ẩm, phòng bếp thường xuyên tắc. Có người muốn mua, chồng ta đang suy nghĩ bán."
A, thế là không được gặp lại Mang Phi nữa.
Mỹ Nhược tạm biệt bọn họ, còn có Mang Phi.
Trở lại phố Anh Đào, sau lưng có người gọi nàng, "Chiêm tiểu thư."
Mỹ Nhược tâm tình không tốt, quay đầu lại liền nói: "Anh muốn hỏi cái gì?"
Nàng mặc áo lông màu xanh đậm, phù hợp với màu đường vân quần, đeo đôi tất màu xanh đen đến gối, nhìn rất trong trắng và thuần khiết, lại thêm dung mạo xinh đẹp.
Một năm nay, Hà Chiêu Đức mỗi lần thấy nàng, đều thêm một lần kinh ngạc. Hắn không dám tưởng tượng, qua vài năm nữa, nàng sẽ khiến hắn rung động như thế nào.
"Anh muốn hỏi gì?" Dung mạo xinh đẹp, nhưng ngữ khí của nàng muốn dọa người.
"Cô không cần quá khẩn trương, tôi tới vì công việc."
"Hôm nay không phải ngày nghỉ sao? Quan chức nhà nước chăm chỉ như vậy, đúng là cán bộ cấp cao."
Hà Chiêu Đức lúng túng, đẩy gọng kính trên sống mũi, "Là tăng ca. Chiêm tiểu thư, đã lâu không gặp."
"Đừng khách sáo, tôi chỉ có biết nói một câu, tôi là một đứa nhỏ, không hiểu chuyện người lớn, cái gì cũng không biết."
"Hoa Khôn một năm nay không có tin tức gì sao? Cũng không sai người báo tin?" Hà Chiêu Đức đuổi theo Mỹ Nhược.
Mỹ Nhược đứng thẳng: "Tại sao ông ta lại phải báo tin? Anh cũng biết mẹ tôi cùng ông ta chỉ là mua bán, sớm đã thanh toán xong."
"Vì vậy, mẹ cô chọn ông chủ khác rồi à?"
Hắn muốn khích Mỹ Nhược tức giận, cho nên mới không lựa lời. Mỹ Nhược nuốt câu "Anh có ý gì" vào trong bụng, quay người bỏ đi.
"Chiêm tiểu thư, tôi mời cô uống trà sữa được không?"
"Chiêm tiểu thư, tôi chỉ xin cô một chút thời gian."
"Chiêm tiểu thư, cô cũng biết, tình trạng mẹ cô hiện tại không tốt?"
Mỹ Nhược rốt cuộc cũng trả lời. "Trà sữa? Không phải cà phê là được rồi."
Tại quán trà sữa, sau khi ngồi xuống, Hà Chiêu Đức hỏi: "Hòa Hưng bắt tay với Cận Chính Lôi, cô biết không?"
Mỹ Nhược bày mặt ngốc nghếch, nghe hắn nói tiếp.
"Lão Bảy phơi thây đầu đường, hung thủ không bị bắt, sau đó Cận Chính Lôi tiếp quản địa bàn của lão, danh tiếng nổi như cồn. Gần đây tôi nghe đồn, mấy cụ già rất bất mãn vì hắn không hiểu lễ nghĩa, phá hỏng quy tắc giang hồ, mà mẹ cô, lại cùng hắn thân thiết. Nếu như cô ta biết bí mật của Hòa Hưng, mẹ cô sẽ rơi vào tình cảnh vô cùng nguy hiểm."
Quả nhiên là quan chức nhà nước, rất giỏi theo dõi người khác. Sáng nay nàng mới biết chút ít, mà hắn đã nắm rõ mọi chuyện trong lòng bàn tay rồi. "Hà tiên sinh, anh là cảnh sát giỏi, không phải ghi chép khi điều tra à? Không đúng, nếu như anh không nói anh là cảnh sát, tôi nhất định cho rằng anh là biên kịch, soạn được một vở kịch hay quá."
Hà Chiêu Đức mặc kệ nàng châm chọc, "Lựa chọn của mẹ cô, tôi không can thiệp, tôi chỉ hy vọng, sau này nếu các người muốn giúp đỡ, hãy liên lạc với tôi." Hắn lần thứ tư đưa danh thiếp cho nàng.
Giao dịch có mặt khắp nơi.
Mỹ Nhược cười nhạo: "Anh chăm chỉ như vậy, năm nay có cơ hội thăng chức không? Lên cảnh sát trưởng được không?"
Hà Chiêu Đức cũng cười, "Tôi đang cố gắng."
Mỹ Nhược quay về khách điếm Tiên gia, tùy tiện nhét danh thiếp dưới gối vào căn phòng trống, tưởng tượng tới Hà Chiêu Đức đột nhiên nhận điện thoại của đám gái điếm, trong lòng nàng vô cùng thoải mái.
Nàng hỏi Tiên thẩm: "Tiên thẩm, em có hai bạn học, một nam một nữ, gần đây bọn họ bắt đầu hẹn hò."
"Sau đó?"
"Bạn nam... đã từng hôn em, tuy chỉ là ngoài ý muốn. Chị xem, chuyện này tôi có nên nói ra cho bạn nữ?"
"Nếu em đố kỵ thì nói đi, đem chuyện cái hôn kia làm thật lớn lên."
"Em không đố kỵ, em cũng không có cảm giác. Chẳng qua, cảm thấy giấu giếm không tốt, huống chi, người đàn ông kia, cũng không phải người tốt."
Đàn ông, không phải bạn học. "Như vậy..." Tiên thẩm cuối cùng cũng hiểu rõ, tiếp tục hỏi, "Hai người bọn họ cùng em thân thiết, tình cảm sâu sắc lắm à?"
Mỹ Nhược suy nghĩ một lúc, lắc đầu.
"Lo tốt bản thân em đi, lo bao đồng làm gì."
Đúng thế, xa bờ thì ngồi yên, kiên định là ưu điểm của nàng.
Nhưng ngày hôm nay, đã định trước Mỹ Nhược không được yên tĩnh.
Hà Bình An đợi ở dưới lầu, tâm tình nàng vội xao động.
Mỹ Nhược không nhìn hắn, đi lướt qua.
Hà Bình An tóm lấy nàng. Hà Bình An nói: "Đêm nay Đại Khuyên Qua phải đi tiếp khách, không có thời gian cùng cô ăn sinh nhật. Cái này cho cô."
Hắn đưa cho Mỹ Nhược một cái hộp, Mỹ Nhược không nhận, hắn giải thích: "Kẹo đấy, nhận đi. Tối nay Đại Khuyên Ca dự Hồng Môn Yến, còn không biết tốt hay xấu, nhỡ không trở về được... Chết tiệt! Tôi đây lỡ mồm! Mấy ngày này đừng ra ngoài, nói không chừng sắp loạn rồi. Không nói nhiều với cô nữa, tôi đi đây."
Mỹ Nhược mở hộp, kẹo socola tươi của Bỉ được làm bằng tay.
Đem kẹo vào khách điếm, lỡ đại gia nào muốn chiều mỹ nhân, lại bảo: "Đem kẹo ngon nhất ra."
Mỹ Nhược buồn cười, ném hộp kẹo vào thùng rác.