"Mang Phi, tôi không thể tin được."
Mang Phi vẫn chơi với con chuột giả màu xám, con chuột đó là quà năm mới của Đinh Duy cho nó.
Rất khó tin.
Tháng tư, Mĩ Nhược vẫn cảm giác tất cả là mộng.
Sương mù màu tím bao phủ lòng sông Wales, trong không khí ẩm ướt có mùi thơm nhàn nhạt của cây dương sỉ.
"A Như."
Mĩ Nhược bừng tỉnh, nhìn người bên cạnh, nàng tươi cười.
"Em vừa mới nói gì đấy?" Đinh Duy hỏi.
"Đẹp quá, đẹp tới khó tin."
"Đúng vậy."
"Mỗi năm tới đây, em đều lo lắng sẽ bỏ qua cảnh này."
Hắn cười, tán đồng.
Mười phút sau, sương mù dần tan. Bên bờ bên kia, vườn cây trong nhà kính phản chiếu ánh ban mai, hoa chuông khoe sắc, hoa hồng tím ngẩng cổ đón mặt trời.
"Quá ngắn ngủi." Mĩ Nhược thở dài. "Đẹp như vậy, luôn khiến người ta có cảm giác tiếc nuối."
"Không tiếc nuối, ngày mai còn có, sang năm cũng có."
"Nhưng Charles sắp tốt nghiệp rồi, còn anh nữa." Nàng thở dài. "Em biết anh tới Luân Đôn kiểm tra sức khỏe, tháng tư, anh phải về."
"Charles nói cho anh biết, hàng năm rằm tháng năm, ở đây có lễ hội, có người nhảy Morris, ở trên cầu nhảy xuống sông Wales. Charles từng nói anh ta cũng đã nhảy qua."
Mĩ Nhược ngẩn ngơ, Đinh Duy vui vẻ.
Nàng cười. "Anh chắc chắn?"
Hắn xấu hổ, "Anh phải hỏi ông nội. Anh nghĩ ông sẽ đồng ý thôi, khí hậu ẩm ướt tốt với tim phổi."
Rằm tháng năm, Phương Gia Hạo cởi áo, nhảy xuống sông gào thét. Mĩ Nhược và Đinh Duy đứng trên cầu, nhìn hắn và bạn bè bơi qua bên kia cầu.
Nhớ tới năm đó, hắn ở trong sông hô "Khang... Khang..." Mĩ Nhược cười. "Anh ta như vậy em khó tưởng tượng có ngày anh ta đứng trên tòa án."
"Anh cũng vậy, một ngày kia lên tòa án, Charles đội tóc giả màu bạch kim, đối mặt vời quan tòa, dùng lời nói của Hamlet kết án. 'Chết là ngủ! Chẳng có gì hơn!'"
Mĩ Nhược ôm bụng cười.
Đinh Duy đánh trống lảng: "Anh không có thiên phú hài hước, nhưng có thể chọc em cười, cũng không tệ."
Nàng dựa vào lan can, nghiêng đầu. So với hồi tháng 11, khuôn mặt đã khôi phục chút huyết sắc, trong mắt có thần. Nàng mặc một chiếc áo màu trắng rộng thùng thình, quần màu đen, lộ ra thân hình nhỏ nhắn, khuôn mặt tinh xảo. Nàng cười, lông mi dài khẽ rung động, một giọt nước nhỏ bám trên đó.
"Mưa rồi." Hắn ngẩng đầu nhìn trời, giúp nàng dựng cổ áo lên. Do dự một chút, lấy dũng khí, dắt tay nàng đi.
Mĩ Nhược không có cự tuyệt.
"Hôm nay không đi học được không? Chúng ta trở về ăn cơm."
Bọn họ tới phố mua thức ăn, sau đó quay về thôn Oxford nơi đinh Duy đang ở.
Sau khi ăn xong, cả hai ngồi ở nhà sau uống trà.
Mĩ Nhược nhấp một ngụm, khen: "Rất thơm."
"Trà búp Minh Tiền hay chè xuân, anh cũng không biết." Đinh Duy nhìn nàng. "Ông nội tới, anh trộm một nửa đó."
"Ông nội Đinh tới đây?"
"A, nửa năm nay, ông nội thường xuyên tới."
Mĩ Nhược chần chờ: "Ông không bảo anh về?"
"Tháng sáu có lễ hội chèo thuyền đôi, tháng tám có hội chèo thuyền hoàng gia, ..." Chưa nói xong, Đinh Duy đã bật cười. "A Như, bệnh của anh khiến anh rất ít hoạt động, vui chơi một hai lần, ông nội sẽ không tức giận."
Lộ Vi từng nói qua, Đinh Duy là người được yêu thương nhât nhà. "Em quá ích kỉ, anh ở lại nhiều một ngày em bớt một ngày cô đơn, nhưng em đã đồng ý với Lộ Vi, không tìm anh."
"Là anh tìm em."
Mùa đông, hoa hồng nở rộ, có mùi thơm cổ điển. Hộ sĩ đưa thuốc tới cho Đinh Duy, hắn giống như ăn điểm tâm, nuốt hết.
Mĩ Nhược hiếu kì: "Đó là thuốc gì?"
"Vitamin."
"Duy, anh cũng rất xấu tính đấy."
Hắn thẹn thùng: "Bị em phát hiện rồi."
"Em lầm rồi, em từng nghĩ anh và Lộ Vi giống nhau, đều ở trong lồng kính hết."
"Lộ Vi là con gái, ở Đinh gia, nam nữ không tiếp nhận cùng phương pháp giáo dục."
Nàng suy nghĩ. "Em rất hâm mộ cô ấy. Không phải là gia thế, mà là gia đình."
Hắn trầm mặc, chậm rãi nói: "Đừng nói những chuyện này, anh không muốn làm em mất vui."
Mĩ Nhược cười. "Không có, em đã quen rồi. Hơn nữa, lúc nhỏ em rất hi vọng rời khỏi gia đình kia, hiện tại nguyên vọng cũng đã thành."
"Tương lai thì sao? Tương lai em có nguyện vọng gì?"
"Tương lai em hi vọng có công việc, làm người thuyết minh ở bảo tàng, viên chức ở hành lang triển lãm, nuôi Mang Phi, mua một chiếc Second-hand, ngày nghỉ tới Châu Âu, thăm quan bảo tàng. Anh thì sao? Chỉ nói mỗi em không công bằng."
"Cùng em nuôi Mang Phi, làm em vui vẻ, cho tới khi em phiền chán mới thôi."
"Duy."
"Anh rất vui vẻ, chỉ cần không làm em mệt mỏi."
Tháng sáu, Phương Gia Hạo tốt nghiệp. Lễ tốt nghiệp, Mĩ Nhược nhìn thấy bà con họ hàng xa.
Phương Gia Hạo giống cha hắn. Phương Chí Viễn rất khôi ngô, chất phác, mặc bộ đồ Chanel, đầu mang mũ, cùng người vợ xinh đẹp như mới ba mươi tuổi đứng một chỗ. Ba người chụp ảnh lưu niệm, là một gia đình ưu tú điển hình.
Mĩ Nhược nhìn Phương phu nhân và Chiêm Tuấn Thần có đôi môi rất giống nhau, bà ta rất giống phu nhân Đinh Hạ, ánh mắt cao ngạo.
Bác cả, góa chồng ở một mình thì dễ thân hơn, kéo tay Mĩ Nhược, hỏi nàng vì sao không đoàn tụ với Chiêm gia, hỏi nàng sinh hoạt tốt không, rảnh thì đi tới Thụy Sĩ thăm bác.
Một lúc sau, Chiêm Tuấn Thần xuất hiện bên cạnh nàng.
"Cậu, tôi muốn rời kí túc xa."
"Đi cùng tôi một lát."