Cận Chính Lôi chỉ cho cô Bảy và Tiểu Mỹ ở nhờ mấy ngày, sau đó bảo lái xe đưa hai người trở về.
Cô Bảy lên xe nhìn Mĩ Nhược khẩn cầu, Mĩ Nhược biết tâm tư bà, nói với Cận Chính Lôi: "Có thể tìm bác sĩ qua nhà cho mẹ tôi không? Tiểu Mỹ cần an toàn."
Mặt hắn không biểu tình, gật đầu: "Được."
Lúc này cô Bảy mới thở một hơi nhẹ nhõm.
Mấy ngày sau, Chiêm Tiếu Đường mang cao hổ nhung hươu tới thăm Mĩ Nhược.
Hắn ngồi trong phòng khách, uống hai cốc trà, cuối cùng cũng chờ được Mĩ Nhược.
"A Như, con khỏe không?" Chiêm Tiếu Đường cười.
"Cảm ơn quan tâm, con khỏe."
"Nơi này thật thoải mái." Chiêm Tiếu Đường nhìn quanh, cố lựa lời. "Phòng ốc tuy cũ kĩ nhưng quen thuộc."
Mĩ Nhược gật đầu.
"Mẹ con gần đây không khỏe, A Như, con rảnh thì nên qua thăm chị ấy."
"Đúng vậy, cảm giác rất quen thuộc."
Chiêm Tiếu Đường xoa tay. "Ông chủ Cận ở gần đây?"
Mĩ Nhược mặt lạnh. "Cậu hà tất biết rõ còn cố hổi?"
"Nguyễn Thị đang có ý định đầu tư mua bán TV, bán đi hai mươi ba rạp chiếu phim, ông chủ Cận cố ý mua toàn bộ, gần đây hẳn là rất bận."
"Con và mẹ giống nhau, chỉ lo bán thân, không hiểu những chuyện này."
"A Như." Chiêm Tiếu Đường thở dài. "Mẹ con để tâm chuyện vụn vặt, con không thể bắt chiếc chị ấy. Cả đời, chuyện này không phải chuyện quan trọng, không cần quản ông chủ, quan tâm nhà ai đánh nhà ai, nhà ai trả thủ nhà ai mới thoải mái.
"Cậu nhỏ thật am hiểu."
"A Như, không cần châm chọc cậu, cậu biết con khó chịu. Cùng một mái nhà, sao con không cúi đầu, cầu bình an trước mắt là chuyện tốt nhất."
Mĩ Nhược trầm mặc.
"Hắn đang làm chuyện lớn đấy, việc không tốt..."
Mĩ Nhược cắt ngang: "Cậu muốn xin cái gì?"
"..." Chiêm Tiếu Đường chần chừ. "Hơn hai mươi rạp chiếu phim ông chủ Cận đứng tên. Biết rõ hắn có thể nuốt trôi, nhưng hắn tài lộc nhiều, kiếm hơn một ít cũng có sao. Cậu có chút chuyện, muốn hỏi hắn mua hai rạp."
"Cậu có bao nhiêu?"
"Cậu chỉ là muốn nói hắn bớt một chút thôi."
"Vậy cũng không phải con số nhỏ. Cậu, những năm này, mẹ lừa gạt bao nhiêu? Tính từ chuyện Bảy què chân ba năm trước, ước chừng cũng có hai trăm vạn phải không?"
"A Như, con nói gì vậy. Con với mẹ là máu thịt, là quan hệ huyết thống."
Mĩ Nhược cười khẽ. "Có phải hay không chúng ta đều rõ."
Chiêm Tiếu Đừng làm bộ bi phẫn.
"Cậu yên tâm, con không quan tâm nhiều, chuyện khác cũng thế. Con đã nói qua, hắn nuôi con ăn uống vô tư, con lo hầu hạ, giúp hắn thoải mái. Vậy thôi."
"Con về thăm mẹ đi." Chiêm Tiếu Đường thở dài. "Bác sĩ có trấn an, mẹ con lúc vui lúc buồn, đợi mẹ con khỏe lại sẽ không làm khó con nữa."
Mĩ Nhược trả lời: "Chúng tôi như bây giờ là được rồi."
Cận Chính Lôi quay về hỏi nàng: "Hôm nay Chiêm Tiếu Đường tới à?"
Mĩ Nhược ừ một tiếng.
"Hắn nói cái gì?"
"Không biết. Nói rạp chiếu phim gì đó, tôi nghe không hiểu."
"Hắn muốn chen chân? Cận Chính Lôi cởi áo, vuốt cằm trầm ngâm. "Hắn không đủ quay vòng vốn."
Tắm rửa xong đi ra, thấy Mĩ Nhược im lặng ngồi đầu giường, hắn hỏi: "A Như suy nghĩ cái gì?"
Nàng không che giấu, nói thằng: "Tự dưng cảm thấy khó hiểu, tôi cho rằng nhà tôi có tiền, tuy anh so ra kém Hoa Lão Hổ, nhưng dù sao cũng mua được nhà trên lưng núi, có lẽ tính toán không sai."
"Có những người muốn giàu sang phú quý, không tiền cũng muốn sung túc, bằng không thì tại sao câu cá lớn?"
"Mẹ tôi cũng tính là câu được cá?"
Cận Chính Lôi nhìn nàng một cái, không nói gì.
"Mẹ tôi hậm hực?" Mĩ Nhược hỏi.
"A Như, anh cho rằng sau này em không quan tâm cô ta nữa."
"Không quan tâm, nhưng người khác nhắc tới, không thể không suy nghĩ."
"Gặp nói rõ với họ, về sau phố Ninh Ba không chào đón cô Bảy và Chiêm Tiếu Đường."
"Mĩ Nhược bất đắc dĩ. "Tôi không có ý này."
Hắn duỗi tay ôm nàng.
"Tham lam là thứ không có giới hạn. Có thể ở lưng núi, tự nhiên muốn ở đỉnh núi. Anh cũng tham lam, hi vọng mỗi ngày có thể nhìn thấy em, hiện tại lại hi vọng có thể thấy em vui vẻ."
"Tôi sẽ cố gắng."
"Đừng lo lắng anh không có tiền, anh buôn bán nhiều, ngược lại em nên lo lắng lúc nào mới tiêu hết tiền, còn dư bao nhiêu, làm sao rửa sạch sẽ."
"Vì vậy anh mua hai mươi ba rạp chiếu phim, muốn phát triển mảng điện ảnh?"
Hắn ngạc nhiên, nhìn Mĩ Nhược hồi lâu, bỗng nhiên cười rộ. "Nha đầu, làm sao nghĩ tới chuyện này?"
"Đang trang điểm liền nghĩ tới."
"Đúng thế." Hắn bóp má nàng. "A Như rất thông minh, phải cẩn thận đề phòng."
Rơi vào hoàn cảnh này còn nói thông minh sao? Mĩ Nhược cười. "Không muốn cô Bảy tới, tôi muốn qua thăm mẹ."
Hắn gật đầu. "Đã nói là cô ta không sao." Sau đó bổ sung. "Chỉ là trước mắt hơi bất ổn."
Cho dù hắn hung ác, bá đạo, cũng có lúc phiền muộn. Cô Bảy cùng Tiểu Mỹ bị đuổi ra khỏi nhà, thu xếp đồ đạc quay lại phố Ninh Ba.
Hiện tại, Tiểu Mỹ rất thích chị gái, bắt lấy ngón tay của nàng đưa vào miệng.
Cô Bảy giũ quần áo thở dài. "Cô chủ hiện tại tốt hơn trước, không có nổi giận bất thường nữa. Nhưng mà..."
Mĩ Nhược cười lạnh. "Còn không phải tên kia nói, có đứa con gái hại bà ấy như thế nào. Nhiều lần nghe xong, bà ta tưởng tượng hai mươi năm sau, Tiểu Mỹ cũng như vậy."
"Cô nhỏ, cô Bảy có chuyện muốn nói, không biết nên nói hay không."
"Cô nói đi."
"Hắn lòng dạ độc ác như vậy, có thể hay không cố tình hại cô chủ? Cô chủ mỗi ngày uống rất nhiều thuốc, bác sĩ là hắn mời." Cô Bảy do dự. "Nếu cô chủ xảy ra chuyện, quyền giám hộ Tiểu Mỹ sẽ rơi vào tay hắn. Đến lúc đó cô nhỏ dù lớn, nhưng Tiểu Mỹ bị hắn nắm trong tay, cũng không thể rời đi."
Móng tay Mĩ Nhược đâm vào da thịt.
"Cô nhỏ, cô Bảy rất lo lắng, nếu như cả đời con không thoát được..."
"Cô Bảy, đừng nói nữa." Mĩ Nhược rùng mình. "Con sợ."
Cô Bảy nắm đầu vai nàng.