Ra khỏi sở cảnh sát, trời đã sáng.
Mĩ Nhược lên xe, mặt lạnh lùng: "Tôi rất khốn khổ."
Cận Chính Lôi cầm quần áo Bình An mang tới mặc vào, ôm lấy nàng nói: "Ngủ một giấc đi."
Lòng nàng căm tức vô cùng, nhưng không có sức chống cự, dựa vào lồng ngực hắn: "Bảo anh Bình An xin phép nghỉ học ở trường cho tôi."
"Được."
Ngủ một giấc thức dậy vẫn thấy bản thân nằm trong lồng ngực hắn. Nhìn qua cửa sổ thủy tinh, từng giọt mưa trượt xuống, Mĩ Nhược liền thay đổi tư thế thoải mái.
"Anh đã đổi ga giường."
"Tôi kêu mẹ Bình An lên quét dọn." Hắn ôm nàng từ phía sau, chợp mắt.
"Mẹ hắn là người như thế nào."
"Rất tốt. Tôi được Bình An cứu ở góc đường, hôn mê, yếu ớt, mẹ Bình An đã chăm sóc tôi."
"Anh đem Bình An đi làm việc cho mình là báo đáp mẹ hắn?"
"Bình An là người Hòa Hưng. Hắn ở Cửu Long cũng không có nhiều lựa chọn."
...
"Anh ở đây làm gì? Sao còn chưa cưới vợ?"
"Nghèo kiết xác. Không muốn lập gia đình."
"Nhà anh còn người thân không?"
"Còn một người."
Hắn vươn tay, vuốt cằm nàng. Mĩ Nhược không tránh né, ngược lại giống Mang Phi, thoải mái khi chủ nhân vuốt ve.
"Anh mở công ti điện ảnh?"
"Ừ. Ông chủ Lục rất có chữ tín, cho hắn vay tiền, hắn kiếm được liền hoàn trả. Tôi thích làm ăn cùng người như thế."
"Anh biết cái gì?"
"Điện ảnh rất đơn giản, cầm kịch bản, tìm tới một đống nam nữ, đánh giết, nói vài lời vô bổ, cuối cùng là có tiền. Nếu em tò mò hôm nào dẫn em đến studio chơi."
"Vậy tại sao anh còn đi làm cái việc kia?"
"Ai ngại tiền nhiều. Tôi sẽ mua cho em một khu nhà cấp cao trên núi, mời đống người hầu, trên cổ em sẽ đeo kim cương, cuộc đời sung túc."
"Đừng. Tôi không muốn gặp báo ứng."
"Được." Hắn thở dài, hôn gáy nàng. "Bước vào Hồng môn, đọc qua 36 lời thề. Lợi nhuận kiếm được có thể khiến người ta điên cuồng, tôi không làm, người khác sẽ làm, sau đó sẽ từng người một sẽ vứt bỏ tôi mà đi, tìm người giúp bọn hắn giàu sang, gọi người đó là đại ca. Cuối cùng, kẻ thù hay ai, dù là đứa trẻ ba tuổi, chỉ cần một viên đạn sau lưng, tôi cũng sẽ nằm vật xuống góc đường."
"Anh hại không ít người rồi, còn muốn tiếp tục?"
"A Như, những người kia không phải tôi hại, mà họ chết chưa hết tội. Bảy què chân là loại người gì, hắn cũng đã lường trước có ngày như thế. Về người khác, em thấy trong số họ ai đứng đắn? Là họ tự tìm đường chết, không thể trách tôi."
"Anh rất giỏi ngụy biện."
Hắn lại hôn gáy nàng, "Nếu nói vô tội, người vô tội duy nhất là tôi, A Như."
Mĩ Nhược run rẩy.
"A Như, em tốt với tôi như thế, tôi cũng muốn đối xử tốt với em."
"Tốt với tôi tại sao phải hại tôi? Tối ôm qua rõ ràng anh có thể tìm nơi khác."
Cận Chính Lôi dừng lại, "Tôi là vì muốn tốt cho em mới tìm em."
Nàng cười nhạo: "Tôi phải cảm ơn anh thế nào?"
"Đừng chế giễu tôi, A Như, tôi biết em rất khổ sở. Sẽ sớm qua thôi." Hắn nắm tay nàng, "Mẹ em sẽ gả đi Singapore, Lý Gia Minh là người có học, tôi sẽ cho hắn một số tiền lớn, muốn kinh doanh gì tùy hắn, tương lai bọn sẽ sống tốt."
Mĩ Nhược quay người, hỏi hắn. "Người kia là người của anh?"
"Không phải. Lý gia sa sút, trước kia hoạt động ở Đông Nam Á, gian lận bài bạc, ngẫu nhiên cho hắn đi làm 'vịt'. Hắn rất cảm kích tôi cho hắn một cơ hội nữa."
"Anh..." Mĩ Nhược không phản bác được.
"Sau hôm nay, mẹ em sẽ rõ không thể dựa vào tôi nữa, có lựa chọn tốt hơn, sẽ rất gấp gáp. A Như, em không cần suy nghĩ nhiều, mẹ em sẽ không mang em đi, tôi hiểu rõ, hạnh phúc của cô ta và em, cô ta sẽ không chọn em."
Nàng rất lạnh.
"Lạnh? Tôi sẽ ôm em chặt một chút."
"Tại sao là tôi?" Nàng nhìn hắn, đôi mắt ướt át. "Anh có thiếu đàn bà đâu, Vũ tiểu thư, nữ minh tinh, vì sao không tìm họ, hết lần này đến lần khác làm khó tôi?"
Cận Chính Lôi suy tư.
"Tôi hối hận, tại sao lại cứu anh, khi đó đem anh ném ra phố Ninh Ba thật tốt, tôi..."
Nước mắt rốt cuộc cũng rơi xuống.
"Bởi vì em là người con gái tốt duy nhất tôi biết. Những người khác đều là kĩ nữ. Dù là mẹ em, bề ngoài là thục nữ, bên trong cũng là kĩ nữ, mục rữa." Hắn liếm nước mắt nàng. "Tuy rằng khó khăn nhưng thời khắc em cứu tôi, tại phố Anh Đào từng làm kiếm khách, A Như, tôi biết rõ, em sạch sẽ, tôi muốn ở bên em."
Nàng khóc không thành tiếng, "Không công bằng, đối với tôi... không công bằng."
Tay hắn tham lam trượt vào áo nàng, vuốt ve. "A Như, tôi sẽ bù đắp cho em, rất nhiều tiền, tôi sẽ mua váy mới cho em, cho em đi học, cho em sung túc. Một ngày đó không may mắn, chết ở giữa chợ, tôi cũng đều đem hết tiền cho em."
"Tôi không cần." Lắc đầu, nước mắt nàng rơi trên tay hắn, "Tôi chỉ cầu anh buông tha tôi."
"A Như, cùng em ở một chỗ, tôi rất vui vẻ." Hắn nâng ngực nàng lên, cắn một ngụm.
"Đau."
"Tôi sẽ nhẹ nhàng." Hắn dùng đầu lưỡi chơi đùa.
Mĩ Nhược cầu xin. "Tôi rất đau khổ, anh đừng như vậy."
"A Như, dần dần sẽ quen."
Bàn tay to di chuyển trên thân thể nàng, Mĩ Nhược run rẩy, tiếp theo kêu lên: "Đừng sờ chỗ đó."
"Được, tôi không sờ." Hắn hôn lên mặt nàng, dụ dỗ: "A Như, nghe lời, cho tôi xem một chút."
Dứt lời, tách hai chân nàng ra.
"Cho ta nhìn, xem cái miệng nhỏ nhắn của A Như."
Cận Chính Lôi quỳ gối trước cơ thể nàng, nửa người hắn che đi ánh sáng ngoài cửa sổ. Bên ngoài, mưa gió thật lớn, rào rào, Mĩ Nhược cảm thấy đó là nước mắt nàng.
Nàng bị hắn tách chân ra.
Nàng nghe được hắn hít sâu một hơi, lập tức không chịu nổi nữa, thân thể như bị điện giật, vươn tay đánh hắn.
"Anh đã đồng ý không đụng vào chỗ đó."
Hắn ngẩng đầu, trong mắt âm trầm, xóa sạch tia lửa kì dị. "Không sờ, tôi hôn."
Hắn cúi đầu, ngón chân Mĩ Nhược cuộn lên.
Nàng mê loạn, nghe thấy bản thân than nhẹ một tiếng, giống như âm thanh rên rỉ của các chị gái ở Tiên gia.
Cho đến khi tiếng rên thứ hai bật ra, nàng che mặt, nước mắt tràn ra kẽ tay. "Tôi là kĩ nữ, tôi không phải thục nữ, tôi chính là kĩ nữ."
"Là kĩ nữ cũng là kĩ nữ của tôi." Cận Chính Lôi đùa nàng, đầu lưỡi chu du nơi thánh địa. Một giọt nước trong suốt hiện ra trước mắt, hắn vươn lưỡi liếm đi.
Mĩ Nhược thét lên.