Vừa mở cốp xe ra lập tức có mùi máu nồng nặc.
Chú Trần nhìn xung quanh, lúng túng nói: “Không liên quan đến tôi, đại tiểu thư, tôi thật sự không biết người này trốn vào lúc nào.”
Mỹ Nhược che mũi, nghiêng đầu đánh giá, ngón trỏ thử chọc vào người kia một chút. Người trong xe không hề có phản ứng, đã rơi vào hôn mê.
Chú Trần sợ hãi, lắp bắp hỏi: “Có nên báo cảnh sát không?”
Hoa Lão Hổ cùng gia đình bỏ trốn, cảnh sát và sở liêm chính tìm đến cửa. Báo cảnh sát? Mỹ Nhược lắc đầu, đứng gần hơn nữa để quan sát cử động của người kia.
Cốp xe bị thân hình cao lớn của người kia nhồi vào, hắn cuộn mình thành một khối, chỉ nhìn thấy một bên mặt. Lông mày nghiêm túc, luôn nhăn lại. Mỹ Nhược nhìn qua vết thương của hắn, áo khoác dài bị cắt một vết lớn, máu từ bả vai chảy ra.
Mỹ Nhược vươn ngón trỏ ấn vào vai người kia, một tiếng kêu đau vang lên, tay chân hắn nhúc nhích lùi về sau, cô hít thở mạnh, lại cố tình ấn mạnh hơn.
Lập tức, cô nhận được hai ánh mắt sắc bén như đao.
Sắc trời còn tối, ánh mắt hắn như phát sáng.
Cô không biết nhìn thẳng vào hắn đã bao lâu, cuối cùng hắn mở miệng, tiếng nói khàn khàn, phá tan đêm yên tĩnh.
“Cứu tôi.”
“Dựa vào đâu?”
“…Tôi là người của chú Hoa, tôi biết ông ấy đi đâu.”
Mỹ Nhược vô ý cắn môi dưới.
“Không cần báo cảnh sát,” người kia làm bộ muốn đi, “Tôi đi, tôi có thể đi.”
Nhìn hắn lại lăn ra hôn mê, môi dưới của Mỹ Nhược bị cắn đến trắng bệch.
“Chú Trần, chú giúp cháu nâng anh ta xuống.”
Chú Trần kêu lên, “Đại tiểu thư?!”
“Đem vào phòng cho người làm. Trời sắp sáng rồi, chúng ta phải nhanh lên.”
Chú Trần buông tay xuống, ủ rũ nói: “Tôi không nâng được, người này to quá, ít nhất cũng phải một trăm năm mươi cân, lại còn ngất nữa…”
(một trăm năm mươi cân của T Q thì bằng khoảng 75 cân theo cách nói của VN)
“Để cháu gọi cô Bảy.”
Cô Bảy cao lớn vạm vỡ, vẻ mặt không vừa ý nhưng vẫn cùng nhau khiêng người kia vào phòng người làm. “Tiểu thư nhỏ, cô có biết cô đang làm gì không? Cô có biết hắn ta là loại người nào không? Có thể là kẻ cướp của giết người, còn đang bị truy nã…”
“Cháu biết, đương nhiên là cháu biết. Cô Bảy, mẹ chỉ biết mỗi việc ăn diện, đi dạo phố, đánh bài, cha nuôi đi rồi, những chuyện trước kia bà ấy sẽ không biết phải giải thích với người khác như thế nào. Cho dù nói không liên quan gì với bà ấy thì ai sẽ tin chứ? Đây là lần đầu bị mời đi uống cà phê, rồi sẽ có lần thứ hai, thứ ba, bà ấy sẽ không chịu nổi. Người này là ai chẳng liên quan gì đến chúng ta, tóm lại không thể báo cảnh sát được. Thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện.”
Cô Bảy không lên tiếng, một lúc lâu sau mới nói: “Tôi đi lấy hòm thuốc.”
“Cô Bảy thật ngoan.”
Lời này của cô bị đáp lại bằng một câu coi thường. “Cô ngoan ngoãn về phòng cho tôi, tốt nhất là ngủ một giấc đi.”
Thật ra cô không ngủ được, lại sợ cô Bảy lo lắng, đành mở to mắt, vỗ về bộ lông của Mang Phi, mãi tới tận lúc trời sáng hẳn.
Lúc xuống lầu, biên tập viên tin tức nói trong tivi: “Theo chúng tôi được biết, hôm qua Hoa Khôn đã mất tích, người xưng là thân cận của Hoa Khôn nói rằng ông ta đã có kế hoạch vượt biên sang Đài Loan rồi chuyển đến Canada. Tin tức này cảnh sát đang tiến hành xác minh.” Tiếp theo bắt đầu nói về cuộc đời và lý lịch nhậm chức của Hoa Thám trưởng.
Mỹ Nhược ngồi trên cầu thang gỗ lẳng lặng nghe xong, lại nghe thấy tiếng thuỷ tinh va chạm trong phòng, mẹ đang khóc nức nở, cô im lặng chuồn ra cửa sau.
Phòng cho người làm của Chiêm gia đã lâu không có người ở, có mùi ẩm mốc, lại có mùi máu tanh, mở cửa sổ cũng không dám. Kẻ xấu đang nửa nằm nửa ngồi ở đầu giường xem báo, bên cạnh là bát cháo đã trống trơn.
Chữ phồn thể rất khó đọc, Cận Chính Lôi xem hết bài báo mới phát hiện Mỹ Nhược ở cửa. Đối phương im lặng như một con mèo khiến hắn không hề cảm thấy bị người ta theo dõi.
Cô mặc chiếc váy nhung có những ô vuông tinh xảo, đôi giày da dê nhỏ màu nâu, từ lúc cô xuất hiện, trong phòng có mùi hoa thoang thoảng. Một cô tiểu thư ngây thơ. Không, Cận Chính Lôi phủ định suy nghĩ đó. Nếu là một cô tiểu thư ngây thơ thì lúc này hẳn đã thét chói tai rồi chạy ra ngoài, cô lại giống như một con thú nhỏ, vừa cảnh giác vừa tò mò, chậm chạp tiếp cận hắn.
Cận Chính Lôi nhìn lại cô.
Cô ngồi xuống ghế, ánh mắt không hề rời khỏi gương mặt của hắn.
Sau một lúc trầm mặc, cô hỏi: “Có thể đi chưa?”
May mà vết thương của hắn không nặng, nếu không thì bà già to béo kia nhất định sẽ quăng hắn ra ngoài cửa sau giống như quăng túi rác.
Nhưng An Tử bị bắt, hắn đã không còn chốn dung thân. Hơn nữa, hắn chưa hết sốt.
Cận Chính Lôi lắc đầu, “Thương lượng một chút, có thể để tôi ở lại thêm hai ngày không?”
Dáng ngồi của cô rất tao nhã, thắt lưng thẳng tắp, hàm dưới tinh xảo khẽ nhếch lên, ánh mắt nhìn hắn ý bắt bẻ. Cận Chính Lôi chợt thấy hoảng hốt, rõ ràng cô chỉ là một đứa bé, mà hắn lại có ý nghĩ nói chuyện nghiêm túc với cô.
“Tôi không thích giọng điệu nói chuyện của anh, không giống nhờ vả người ta mà giống như chuyện đương nhiên phải làm. Còn nữa, chúng tôi chỉ chứa anh một đêm, anh không thể đổi ý.”
Hắn nhớ rõ là hắn không đồng ý chuyện gì, cho dù đêm qua sốt cao bốn mươi độ. “Không muốn biết Hoa Lão Hổ đi đâu sao?” Hắn nhắc lại điều kiện trao đổi trước khi hôn mê.
Ai thèm quan tâm ông ta lên trời hay xuống đất, mặc ông ta đi chết đi! Mỹ Nhược oán hận nghĩ.
“Anh muốn kéo dài thời gian phải không? Vô ích! Hiện tại tôi không hiếu kỳ, cũng không kiên nhẫn. Huống chi lời nói của anh có thể tin được sao?” Cô nhăn mũi, động tác này vô tình phá bỏ hình tượng thục nữ ngay trang lúc trước, cô tự hỏi tự đáp, “Không thể.”
Cận Chính Lôi trầm ngâm, xem xét tờ báo trong tay, “Đêm qua chú Hoa rời cảng từ đảo nhỏ đi Philippines.”
Đảo nhỏ và Tây Cống, đó là hai hướng ngược nhau. Vì sao ông già lại chính mồm nói với cô là lên thuyền ở Tây Cống? Mỹ Nhược lặng lẽ nắm chặt tay thành quyền.
Đáp án đã rõ ràng. Người nọ chân thành tán thưởng: “Gặp phải chuyện như thế người ta đều tránh không kịp, các người lại sẵn sàng che giấu cho chú Hoa, đem đám người kia dẫn đến Tây Cống. Thật là có tình nghĩa.”
Vừa dứt lời liền thấy cái trừng mắt giận dữ của cô, Cận Chính Lôi mỉm cười, động tác này mới phù hợp với tuổi cô. Hắn càng nằm thoải mái hơn, “Bé con, bao nhiêu tuổi? Mười tuổi? Mười một tuổi?” Đúng là hắn rất tò mò, đêm qua lén lút chui vào đuôi xe còn nghe được họ nói chuyện, sau đó đầu óc sốt đến hỗn loạn, lòng lại vẫn tỉnh táo, khiến cho hắn không cách nào đem người ra vẻ lúc đấy với cô bé tính khí trẻ con trước mắt làm một.
Cận Chính Lôi nghĩ đến một chuyện thú vị, mỉm cười nói: “Ở cửa chính nhà chú Hoa có một hàng rào hoa tường vi…..”
Cô cắt ngang lời hắn, “Vùng này có đến một nửa số người biết Hoa Lão Hổ ở chỗ nào.” Chuyện qua rồi, khắp cảng này đều biết người đi nhà trống.
“Đỉnh núi Thái Bình vào mùa xuân rất đẹp, mặt trời lúc hoàng hôn, hoa tường vi, nóc nhà màu hồng, biển màu xanh lam… Tôi đã từng thấy cô, cô cùng Hoa Vương, người của Hoa gia tán gẫu rất vui vẻ dưới tán cây tường vi.” Dáng vẻ trợn mắt lúc nãy của cô làm hắn bỗng nhiên nhớ lại khung cảnh hôm đó, lúc ấy ánh mắt cô nhìn về nhà họ Hoa làm cho người ta sợ hãi.
Mỹ Nhược rũ mắt xuống. Ai chẳng biết Hoa Vương ở nhà họ Hoa có con học cùng cô, ai chẳng biết cô giả vờ có hứng thú với nghề làm vườn để thăm dò những chuyện vụn vặt ở Hoa gia.
“Anh đi theo cha nuôi tôi thật sao? Vì sao tôi chưa từng thấy anh?”
Cô liếc xéo, tuổi còn nhỏ nhưng lại có một loại hương vị nói không nên lời.
Cận Chính Lôi buông tay trả lời: “Tôi không có tư cách đi cùng chú Hoa, tôi là thuộc hạ dưới tay Long Ngũ gia.”
Người nước ngoài ở vùng này rất thông minh, hiểu được phải làm sao để có dáng vẻ bình yên, cuối cùng đều có kết quả quái dị giống như Hoa thám trưởng. Hoa Lão Hổ gia nhập đội cảnh sát hơn mười năm, ngồi vững chắc ở vị trí thám trưởng hơn mười năm. Ông ta mới là lão đại thật sự của Hoà Hưng, hai năm trước đột nhiên giã từ sự nghiệp, đem quyền hành của Hoà Hưng giao cho nội đường chủ Long Ngũ.