"Phú hào, đại gia? Con trai cả? A Như, khẩu vị của em so với tưởng tượng của tôi còn lớn hơn."
"Tôi chỉ nói thế. Không nói như vậy, mẹ sẽ không cho tôi đi học ở Belilious."
Hắn túm tay nàng để ra sau lưng, bộ ngực nhỏ theo hô hấp lên xuống, Cận Chính Lôi luồn tay vào quần áo nàng, phủ tay lên ngực nàng. "Tôi đã cảm thấy hối hận rồi, em phải biết, tôi rất chuyện khiến hối hận."
"Anh đừng như vậy." Ngồi hai người, còn bác lái xe, quần đồng phục đã trượt đến đùi, bước tiếp theo không biết tên điên này sẽ làm gì nàng nữa. Mĩ Nhược vô cùng khó chịu, giãy giụa muốn trượt từ trên đùi hắn xuống.
Quả nhiên, tay hắn rời xuống, dọc theo đùi nàng đi lên. "Mới vào Belilious mới vài ngày, em đã tự phụ rồi."
Ngữ khí của hắn lãnh đạm, nhưng thật ra là cảnh cáo, Mĩ Nhược không dám chọc giận hắn, tùy ý nhắm mắt mặc kệ hắn.
"A Như, em tìm được mục tiêu chưa?"
Nàng lắc đầu. "Tôi muốn nghiêm túc học hành. Mục tiêu của tôi là thi cảng lớn."
Qua Dung Ký ăn cơm tối, sau đó hắn lại mang nàng về hang ổ. Lúc này, Mĩ Nhược đi dạo một vòng xem vị trí cửa ngõ.
Gian phòng cũ, không khác nhiều, nhưng cửa sổ thay đổi toàn bộ, không thấy ánh đèn nê ông bên đường nữa. Mĩ Nhược không dám tin, đến gần cửa sờ, là cửa thủy tinh.
Nơi này không khí quỷ dị, lòng người ít nhiều sợ hãi.
Sau lưng có người cười: "Có rất nhiều phòng, đều có giường, tôi mua 8 cái liền. Em muốn ngủ phòng nào chúng ta qua phòng đó."
Tên biến thái.
"Có người muốn giết tôi, muốn biết tôi ở đâu, chờ bọn chúng xác định được, tôi sớm bỏ trốn thật xa rồi."
"..."
"A Như," Cận Chính Lôi ôm nàng, "Ngàn vạn lần đừng hại tôi, nếu không, tôi chết sẽ quay về tìm em. Tôi chết, em nhất định phải ở bên cạnh xác nhận tim tôi ngừng đập."
"Tôi... tôi không dám." Nàng nói thật đấy.
"Đi, đi tắm. Giúp tôi đấm bóp."
Vòi sen là hình đầu rồng, nước chảy xuống, hắn đem nàng dán lên vách tường, tay chống đỡ eo nàng, miệng ghé vào bộ ngực nhỏ của nàng. Mút hết bầu bên này, lại quay qua bầu bên kia. Mĩ Nhược năn nỉ: "Tôi không thể về muộn như hôm trước. Lần trước, cũng may có cô Bảy nói dối giúp."
"Tôi không kìm chế được." Hắn buông nàng ra, nắm tay nàng đặt lên 'em trai' hắn. "Em phải cùng hắn thương lượng.
"Chuyện này..."
Hắn cười, "Tôi còn muốn." Dứt lời, hắn ném nàng vào bồn tắm.
Sau đó, Cận Chính Lôi hung hăng hôn nàng, không để ý đến trong miệng nàng còn mùi vị của 'em trai' hắn.
"Tôi yêu chết cái miệng nhỏ của em." Ngón tay hắn dùng sức ma sát môi nàng.
"Thật ra, tôi nghe chị Châu nói, làm chuyện đó không thoải mái."
"Là em không chịu cùng tôi làm chuyện khác." Hắn lau khô người, mặc quần áo, quay đầu nhìn nàng. "Em cũng quá nhỏ, tôi sợ làm em bị thương."
"Anh có thể đi tìm 38C."
"Minh tinh cũng không bằng em, không có tư vị gì." Hắn xoay người, "A Như, em đã nhắc chuyện này hai lần, chẳng lẽ em ghen?"
Mĩ Nhược đẩy hắn ra, "Tôi không xem phim, suốt ngày đi học, làm sao biết minh tinh nào."
"A Như, tôi là đàn ông, em không thể bắt tôi ăn chay."
Hắn giải thích, lời lẽ táo bạo. Mĩ Nhược rất muốn túm cổ hắn, nói cho hắn biết: "Chuyện này không liên quan đến tôi."
Hắn miệng nói tay động, nàng giãy giụa không được, mặc hắn đặt lên bệ rửa mặt, nghe hắn thấp giọng an ủi: "Những người kia tôi xem như mây khói, không để trong lòng."
Bàn tay hắn dán vào đùi nàng, tiến vào phía trong, Mĩ Nhược run lên, kêu đau: "Buông tôi ra."
"Em không giận nữa tôi sẽ tha cho em."
"Tôi không giận, tôi thật sự không giận." Nàng thật lòng nói.
"A Như, em không giận, tôi lại giận đấy."
Nàng rất sợ tính khí hỉ nộ vô thường của hắn, giúp hắn lau khô cơ thể. Cận Chính Lôi ném khăn tắm đi, vẫn không buông tha nàng, hai tay đẩy đầu gối nàng, nhìn kỹ: "Vừa rồi có ướt không?"
Nàng vội vàng khép chân. "Không có."
Hắn nhìn ngực nàng, "A Như, em phải mau lớn lên, tôi sợ có một ngày tôi không còn kiên nhẫn nữa."
Hắn đưa nàng về phố Ninh Ba, Cận Chính Lôi hỏi: "Bạn học của em, tên Vi gì đấy..."
Tim Mĩ Nhược đập loạn, "Anh không được làm gì bạn ấy, bạn ấy rất lương thiện."
Hắn cười ra tiếng: "Nha đầu, tôi tội gì phải như vậy."
Da mặt hắn dày đến nỗi đời này hiếm có.
"Bạn ấy tên Đinh Lộ Vi, tôi nghe nói, gia thế rất hiển hách. Đáng tiếc, ông nội đã 69 tuổi, cha sắp 50, nhà có bà vợ hung dữ, anh cả đã sớm kết hôn, anh trai thứ hai lại ốm đau bệnh tật. A Như, em nên đổi mục tiêu đi."
"Tôi không có kiên nhẫn nghe anh nói chuyện phiếm." Nàng muốn xuống xe.
Lại bị hắn kéo lên đùi, "A Như, theo hắn chỉ có thể làm thiếp, theo tôi rất tốt."
Nàng thường xuyên nằm mơ bị đánh, tiếng mẹ mắng nàng: "Đồ tiện nhân, con điếm." Mĩ Nhược giận tái mặt, "Anh xác định?"
"Tôi biết rõ em sợ cái gì." Hắn trầm mặc, không biết tính toán gì, trong mắt tĩnh mịch."
"Có một số việc lệch hướng, có thể sửa lại, không phải chuyện lớn." Lại nói với nàng, "Những ngày tới tôi bận, không ở đây, em phải ngoan ngoãn, nhớ chưa."
Mĩ Nhược không thích hắn trốn tránh chủ đề, "Anh đừng tổn thương bà ấy, cả đời bà ấy sẽ không vượt qua được."
Hắn bình tĩnh nhìn nàng, bỗng nhiên vui vẻ. "A Như, em rất lương thiện." Sau đó đẩy cửa xe giúp nàng. "Nghe lời, chờ tôi trở lại."