Thiên Nam Pháp Hội

Chương 85: Sát Thần Lệnh (Lê Nam và Thành Nam)




Sau câu nói của Lê Nam thứ hai, làm cho Lê Nam ngồi trên giường hoang mang, hoảng loạn vô cùng. Cố lùng xục trong trí nhớ của mình, hoàng trăm câu hỏi hiện lên trong đầu:

“Hắn là mình ư”

“Mình tạo ra hắn như thế nào?”

“Lúc nào?”

“Sao hắn mang lại cho mình một cảm giác thân quen? Nhưng không sao nhớ được”

Trong lúc Lê Nam vẫn đang chìm trong những suy nghĩ thì Lê Nam ngồi trên ghế đã cất lời hỏi Lê Nam:

“Bạn có nhớ bạn tạo ra tôi khi nào không?”

Nhìn một hồi lâu không thấy Lê Nam ở phía kia đáp lời, tên Lê Nam trên ghế biểu lộ rõ khuôn mặt thất vọng

“Haizzzzzz buồn thật đấy vậy là bạn không nhớ rồi… 5 tuổi chính là lúc bạn tạo ra tôi, bạn nhớ năm đó có sự kiện gì không”

Lê Nam ở phía này sau khi nghe xong câu nói từ chính mình thì sợ hãi vô cùng, miệng ông lắp bắp, mắt đảo liên hồi nhìn xung quanh, hơi thở không đều, ông lắc đầu không trả lời

Thấy Lê Nam ở phía này sợ hãi không trả lới, Lê Nam ở trên ghế biểu lộ rõ gương mặt tức giận hắn nhìn thẳng phía trưởng tộc Lê đang ngồi trên giường mà quát lớn:

“NÓIIIIII!!!”

Lê Nam nghe vậy giất mình lúng túng cất lời đáp lại:

“B…bố… mẹ bị giết khi… ta năm tuổi”

Khi đã nghe được câu trả lời tên Lê Nam ngồi trên ghế, khuôn mặt hắn mới dịu đi đôi chút hắn bắt đầu nói:

“Đúng vậy đó cũng là năm mà cậu bị bắt nạt bởi lũ trẻ đồng trang lứa, chúng đặt cho cậu là con khỉ đột thì phải, chỉ vì cậu nghịch ngợm thích leo trèo. Từ đó cậu mong muốn mình trở nên mạnh mẽ, lạnh lùng đủ tàn nhẫn để bắt những kẻ làm mình tổn thương phải trả giá. Những chuỗi ngày bị bắt nạt khiến cậu ngày càng muốn tạo ra tôi. Và cái ngày tôi sinh ra cũng chính là cái đêm ngày hai mươi ba thắng hai chết tiệt đó. Cậu có nhớ ngày đó ba mẹ đã chết như nào không??”

Lê Nam ở phía này lắc đầu, đáp lại:

“Kh…không”

“Nhớ thế quái nào được lúc đó cậu hén nhát trốn dưới gầm giường với đôi mắt nhắm chặt. Lúc đó cũng chính là lúc tôi được tạo ra một phiên bản khác của Lê Nam, can đảm hơn, mạnh mẽ hơn, và tàn nhẫn hơn tôi là Thành Nam. Lúc đó tôi mở toang đôi mắt nhìn thẳng vào những tên đã lấy mạng chúng, ghi nhớ để một ngày nào đó chính tay tôi sẽ lấy mạng nó. Nhưng ôi cuộc đời tệ bạc làm sao chúng giết cha mẹ của rồi bắt cả hai chúng ta về phòng thì nghiệm. Cậu có nhớ những ngày tháng ở đó như thế nào không?”

Lê Nam ở phía này khi được Thành Nam nhắc về những ngày tháng ở phòng thú nghiệm thì ông bịt chặt tai, co người úp mặt hét lớn:

“Biến đi tao không muốn nghe, biến biến đi”

Thành Nam ở phía này, tuy đừng trước thái đô của Lê Nam nhưng hắn vẫn không dừng lại:

“Nhiều ngày bị nhốt một mình trong phòng thí nghiệm chỉ có tôi và bạn cả hai đã giúp nhau trải qua sự cô độc mà. Cậu có nhớ lúc bọn chúng thí nghiệm cả hai ta không, chúng bơm những chất gây ảo giác khiến cậu có những ảo giác về những điều xấu giết chóc, tình dục, dị giáo,… Chúng tiêm nhiễm vào cậu những điều xấu nhắm vấy bẩn linh hồn cậu biến thần khí bẩm sinh của cậu thành quỷ khí. Nói đúng hơn là chúng muốn thí nghiệm chất độc để biến một pháp sư thành tà pháp sư trong giây lát. Lúc đó thì cậu sợ hãi núp sau lưng tôi, chính tôi đã phải nhìn cảm nhận những thứ ảo ảnh đó. Thế rồi càng ngay tôi càng bị vấy bẩn thần khí ít đi và quỷ khí nhiều lên và giờ… Haizzz tôi không dùng được chiêu thức của gia tộc nữa. TÔI ĐÃ Ở ĐẤY BẢO VỆ CHO LINH HỒN CẬU ĐƯỢC TRONG SẠCH, ĐỂ CẬU CÓ NHƯ NGÀY HÔM NAY”

Lê Nam nghe những lời của Thanh Nam, ông không còn sự sợ hãi nữa mà ông thấy phần nào sự đáng thương của chính một nhân cách khác của mình:

“Cậu… cậu bảo vệ tôi?”

Nghe Lê Nam nói vậy Thành Nam cùng dịu giọng lại tiếp tục nói:

“Năm chúng ta mười lăm tuổi, chùng tạo ra một bài kiểm tra cho cậu, chúng bắt cậu thi triển tà thuật, chúng muốn kiểm trứng xem thành quả nghiên cứu của chúng có thành công hay không nếu không chúng sẽ giết cậu. Và tôi là người đứng ra thực hiện để bảo vệ cả hai ta. Và năm mười sáu tuổi nhân lúc sơ hở, với sức mạnh bộc phát tôi đã tận dụng cơ hội giết tất cả bọn chúng và thoát ra, cả hai chúng ta đã thoát ra. Cậu chỉ biết hèn nhát và sợ hãi, chỉ biết núp sau tôi. Và thế là tôi đã đi tìm kiếm và lấy mạng hết những tên đã giết cha mẹ trả thù cho gia đình. Rồi lang thang mưu sinh cho đến khi tìm về với gia tộc năm hai mươi tuổi, tại tôi đã không còn dùng được thần khí nên khi tới đó tôi đã giao cho cậu.”

Lê Nam bỗng nhiên phản bác Thành Nam:

“Trả thù! trả thù cái quái gì chứ, cậu đã giết rất nhiều người vô tội chỉ để mạnh lên để giết chúng không hả. Cả ngày thoát khỏi phòng thì nghiệm có những người không liên quan nhưng cậu vẫn lấy mạng họ. Những ngày lang bạt cậu kiểm soát hoàn toàn tôi, không cho tôi được sống được điều khiển thể xác. Và rồi đi đâm thuê chém mướn nếu không có ngài trưởng tộc cản lại không biết đến khi nào cậu mới dừng lại, mới cho tôi sống trong thể xác của mình. Tại cậu tại sự bạo lực, độc tài của cậu đã khiến ân nhân của chúng ta ngài trưởng tộc phải bỏ mạng trong đại chiến lần thứ hai”

Thành Nam nghe vậy thì trợn trừng mắt hét lớn

“CÂM MỒM đấy là sự mềm đuối của mày chính mày đã chẳng làm được gì để rồi khiến cha mẹ chết thằng yếu đuối, thằng hèn nhát nếu không có tao mày đã chết từ lâu rồi. Lão già ấy chết là do lão yếu thôi không phải lỗi của tao. Phải mạnh mẽ tàn nhẫn mới có thể tồn tại trong cái thế giời khốn khiếp này đó là cách sống của tao”

Lê Nam nghe vậy lắc đầu nói:

"Không… không mày chỉ là thằng bạo lực cuồng sát mà thôi

Tên Thành Nam nghe vậy liền đứng phắt dậy lao thẳng lên giường, lấy tay bóp cổ Lê Nam:

" Bao nhiêu năm qua mày đội lên chiếc mặt nạ sự vui vẻ hoạt bát, hành xử trẻ con, dùng thuốc an thần chất kích thích, lao đầu luyện tập pháp thuật cốt là để trốn tránh tao, chốn tránh rằng mày cũng có sự khốn nạn, chỉ biết chém giết "