Thiên Mệnh Lâm Sinh Chí Tôn

Chương 8: Kết thúc là cho câu chuyện mở đầu




- Dạo này toàn thấy bọn cầu ma thống trị nghĩ cũng buồn.

Một lời trách móc? Một lời than thở! Không gian đen kịt phía trước, nơi có những ngôi sao xoay chuyển, từng dòng tinh vân huyền ảo lưu động thải sắc đủ màu trải rộng bao quanh một bình nguyên rộng lớn.

Vũ trụ vô tận không có điểm dừng,chứa đựng toàn bộ hệ thống không gian, thời gian trong đó mọi sinh vật đang sống, chứa toàn bộ vật chất và năng lượng. Vũ trụ kéo dài cứ thế giãn nở mãi, từng khắc, từng giây biết bao triệu hành tinh, ngôi sao, thiên hà, các thành phần của không gian liên sao, những hạt hạ nguyên tử nhỏ nhất, vật chất và năng lượng.

Không một ai biết cả? chỉ biết không gian bất tận kia, luôn xuất hiện điều sinh vật trí tuệ cao nhất vũ trụ khó tưởng tượng ra. Ngoài kia luôn có điều bất ngờ đang chờ đón người khám phá. Sự kì diệu của sự sống chẳng thế khám phá hết

Đây, là Cấm Khu, khu vực giao thoa mọi không gian vũ trụ.

Bình nguyên mênh mông rộng được tạo thành từ những dòng sông đủ màu, tất cả nước lưu động đổ dồn về phía trung tâm tạo ra một bình đài.

Ở bình đài đó có một lão già trung niên tuổi xế chiều, mặc một chiếc áo tả tơi như sắp đi về cõi nhớ. Ngồi yên tĩnh, hai mắt nhắm chặt, tiếng nước lưu động tí tách nhỏ dần.

Yên tĩnh kéo dài, chẳng có khái niệm thời gian. không tồn tại không gian. Không biết bao lâu, cứ kéo dài mãi.

Bầu trời phía trên là màu đỏ thẫm, từng rặng mây đỏ tía lưu chuyển tạo thành vòng xoáy, đối lập với sự yên tĩnh và rực rỡ phía dưới. Bầu trời đỏ thẫm mang màu sắc đơn điệu và u ám, những rặng mây càng ngày càng lưu chuyển mạnh giống như một sinh mệnh mới bắt đầu muốn tạo bước khởi đầu cho sự sống.

Hai mắt mở ra, lão già trung niên áo tả như cảm nhận được gì đó. Một mắt lão chứa đựng những vì sao đang xoay chuyển, đồng tử là một ánh hào quang màu trắng, một mắt thì âm u cất chứa những ngôi sao tĩnh lặng với đồng tử là một ánh hào quang màu đen.

Như trời và đất, như nhật và nguyệt, như sinh và tử, lão giống như có thể nhìn thấy gì đó. Hai tay giang ra, một chiếc lông vũ sắc nhọn bỗng hiện ra trước mặt lão. Cách mi tâm chỉ ba ngón tay, chiếc lông vũ khựng lại như đâm vào một bức tường vô hình, chiếc lông vũ tan biến. Một giọng nói vang vọng từ hư vô xuất hiện:

- Lão quái vật, ngươi còn tỉnh.

Lão già trung niên im lặng hai mắt nhìn thẳng về phía trước. Giọng nói xuất phát từ một nam tử trung niên mặc áo dài lôi thôi hiện ra từ hư vô, hai chân đứng trên đầu một con cự ưng vàng kim.

Cự ưng dài ngàn trượng, cao hơn ngọn núi vài trăm trượng, hai cánh trải rộng, mỗi chiếc lông vũ vàng kim sắc bén như thần khí, hai chân đứng trên hư không. Bốn ánh mắt tỏa ra sát khí cuồng nộ như muốn ăn tươi nuốt sống mang phần cao ngạo nhìn về phía bình đài. Nếu nói ra tên của nó khiến bất kì sinh vật nào trong vũ trụ khiếp sợ.

Bát đại thiên thú Kim Ưng Sát Trảm Điểu. Thiên thú nắm giữ thần giới sức mạnh sánh ngang với vị thần, thống trị cả vũ trụ.

Đại thần thú này đứng trên mặt phẳng không gian tách biệt. Ánh mắt sát khí tò mò nhìn vô số hành tinh bé nhỏ dưới chân không khỏi ngạc nhiên.

Tiếng nói kèm theo ngữ khí tức giận nặng nề giữa dải ngân hà mênh mông hướng thẳng nam tử trung niên:

- Chắc ngồi đợi ở đây lâu rồi nhỉ, đúng là muốn chốn ngươi thì vô lực. Nằm lì nhà ta có chuyện gì còn biến không gian thanh tĩnh của ta ra mớ hỗn độn thế này.

Kim Ưng Sát Trảm Điểu như thấu hiệu cảm xúc lão già trung niên đang tức giận, gầm rú mạnh lên một tiếng. Đôi mắt từ thần thú tối cao, uy nghiêm mà tỏa ra xung quanh muốn đè nát tất cả mọi thứ. Lưu quang tinh cứ thể chảy trong võng mạc mang theo sức công phá cực đại. Không nói gì chỉ thấy từng đợt sóng nổi lên trên bình nguyên, tập trung nhìn về nam tử trung niên, sau lưng hắn dần xuất hiện một hình ảnh bao trùm không gian, một lỗ xoáy đen hình tròn sáng lên bao bọc cả cự ưng đang giương cánh. Từng hình ảnh bóng mờ của vô số hành tinh bao quanh nam tử, đằng sau lưng nam tử không gian dần không ổn định mà dần bị bóp méo liên tục.

Ban phát luồng khí ngoài sức tưởng tượng hình thành nhờ vận tốc siêu âm thanh rống lên từ cự ưng này, luồng khí mang theo sức kì kinh công phá, chẻ đôi bình nguyên xuyên thẳng bình đài chém ngang qua người nam tử trung niên mới ngồi dậy, tiếp đó bay vút về phía xa biến mất trong tầm mắt.

Luồng khí bay đi xa, từng tiếng nổ vang vọng lại. Từng ngôi sao phía xa tan vỡ theo đường thẳng giống như một thanh lửa, sáng rực cả một vùng, âm thanh to lớn vọng lại nhưng dường như bị ngăn cách ở ngoài khu vực này.

Dạng sức mạnh khủng bố tầm cỡ vũ trụ thì đủ sức hủy diệt một dải ngân hà rộng lớn. Nếu không nói ở đây đã có kết giới tách biệt mạnh mẽ hạn chế tới đa. Thật là đủ gia thanh khách lịch, mới tới đã bị dính đòn thẳng mặt. Chen lẫn sức nóng tan chảy khí nóng sâu thẳm lõi các lõi hành tinh còn đang lơ lửng vô định, chỉ nghe được lời chêu ghẹo thiên về cợt nhả làm lão già trung niên phải lắc đầu ngao ngán, song trong địa vị thân phận mà đều lạnh lùng. Mấy người gọi là thần thánh có cảm xúc. Thay vì mỉa mai chăm chú ngồi dậy nhìn thẳng vào ánh mắt thần thú hung dữ kia:

- Những hành tinh đều có số mệnh riêng nó, không phải nó hủy là hủy được.

Tự nhiên những hành tinh mới thành phế tích trong tích tắc đã chả về như ban đầu, như chưa có chuyện gì xảy ra. Cự ưng dù sao là thần thú và nó hiểu rõ toàn bộ đều là do người trước mắt. Cơn dữ tợn phần nào theo đó giảm bớt đi.

Lão già cũng hiểu lý do tên quái vật nằm lì ở đâu xuất nhiều năm, hỏi thẳn luông không cần chần chừ:

- Lão quái vật ngươi nói xem, sao ngươi cứ khẳng định cái đại lục thuộc Tân Kì Thiên Hà bé nhỏ ở vũ trụ kia lại có năng lực làm rung chuyển thần giới chứ, ta không tin, trước kia có bao kẻ thử rồi mà có được đâu? Cứ cho nơi đó khá quỷ dị khi có lỗ hổng mà hệ thống không thể quản lý được hết. Đừng quên đã trôi qua bao nhiêu kỉ nguyên, vượt qua vô số thời đại xuất hiện biết bao nhiêu kẻ được gọi là thiên tài, quỷ tài hay yêu nghiệt đều vọng tưởng muốn phá bỏ xiềng xích. Nhưng…kết cục chẳng phải đều giống nhau khà khà. sao lão cứ khẳng định nơi nhỏ bé kia có thể xuất hiện người làm rung chuyển nơi đây chứ.

Lão già áo tả trung niên cũng nheo mắt lại nhìn nam tử trung như chờ câu trả lời. Lão già hai mắt nhìn lại, hai tay thả lỏng. Giọng nói có phần tà ý nam tử trung niên phá vỡ sự im lặng, hai chân gấp lại ngồi xuống một tay vừa cho lên mũi vừa cười nói:

- Những kẻ giả tạo được tôn xưng là danh môn chính đạo luôn cho rằng bản thân thuộc loại thượng đẳng. Thật ra là biết các giới đều thuộc một mặt phẳng không gian. Vậy mà xưng danh là Ngũ Chi Đại Đạo nhưng quên mất sự hiện diện quy luật vũ trụ.

Nam tử trung niên nhẹ mở mắt như có chút chột dạ, lại chợt nhớ ra điều gì đó, mỉm cười. Âm thanh ầm vang trong hư không vô tận. Lời của nam tử trung niên có chút thất vọng pha lẫn đùa nhạt lại như tự nói:

Vừa dứt lời nam tử trung niên không cảm thấy hối lỗi chuyện mình vừa gây ra. Hai chân bình thản, cả người thả lỏng nằm xuống, một tay chống cằm cười nhìn lão già.

- Hừm, ta hình như hơi lạc đề, phải một tu tiên giả rất đặc biệt

Nhìn về phía trước, lão giả trung niên cau mày nhìn về phía nam tử trung niên. Lão già tức giận nói.

- Dài dòng, ta không tin. Trước đó có bao kẻ thử rồi mà có được đâu? Đã trôi qua bao nhiêu kỉ nguyên, vượt qua vô số thời đại, xuất hiện biết bao nhiêu kẻ được gọi là thiên tài, quỷ tài hay yêu nghiệt. Nhưng…kết cục chẳng phải đều giống nhau sao? Hay giống mất tên dưới hạ giới là đang nổi ầm ầm chứng cầu ma.

Lão già trung niên tức giận vẫy vẫy tay như đuổi người, tức giận hắng giọng nói:

- Nghe nói ở bên kia trước đó có mấy tên phàm tiên mới đến đã lên đó làm loạn..... mấy tên này là gì nhỉ? Hình như là Viêm với Võ gì đấy, còn có nhiều tên khác mới lên đã tung hoành ngang dọc đạt nhiều thành tựu đó lão già, nhìn lại bên chúng ta xem. Hôm nọ mới đánh nhau tại hội nghị thượng đỉnh còn bị người cười cho thối mặt kia kìa. Mấy tên đó so với chúng ta hệ thống quy tắc chẳng chung đụng chạm với nhau, quy tắc là 'bất di bất dịch - vô pháp vô thiên'. Cũng chính là không dính líu với nhau. Ngươi nói đúng, đó là bản tính! Nhưng mọi sự không là tuyệt đối, vẫn có những thứ ngươi không tưởng được hoàn toàn đi ngược lại đấy!

Nam tử trung niên không để lão nói hết, lập tức chen làm lão già áo tả ức chế:

- Không tin sao? Vậy ngươi có muốn đi theo xem không? Thứ lỗi cho ta về thân phận không thể tiết lộ. Dẫu sao ngươi nên đi một chuyến.

Nhìn kĩ thì thấy sau lưng hắn xuất hiện hình chiếu của một ngôi sao to lớn có 4 mặt trời bao xung quang, vô số bụi trắng di chuyển quanh ngôi sao tạo thành một vòng tròn. Nhìn thẳng về phía nam tử trung niên hừ lạnh một tiếng. Giọng điệu có chút vừa tức vừa cười nói ra âm thanh vang vọng mang theo thở dài văng vẳng bên tai :

- Lão nghĩ ta sợ sao? Để ta xem cái gọi là quyết định số mệnh của lão có đúng chỗ nào !

Một tiếng nổ vang lên nam tử cùng cự ưng dần mờ nhạt rồi biến mất. Từng bóng mờ dần dần phai nhạt. Từng đợt sóng hỗn độn trên bình nguyên. Từng tiếng than thở còn vọng lại trên bầu trời. Tất cả như chứng minh đã từng có người đến Cấm Khu này vậy.

Trước khi đi lão già trung niên im lặng ngắm nhìn cảnh vật gắn bó này cuối cùng, hất tay một cái tất cả trở về yên tĩnh như lúc ban đầu. Khoanh chân ngồi xuống, chiếc áo tả tơi cùng bộ dạng tuổi xế chiều như muốn đưa lão về cõi nhớ.

Nghe tiếng nước lưu chuyển dạt dào, bầu trời âm u đỏ thẫm, lão già như nhớ về kí ức cũ, hai mắt lưu chuyển, lão thì thào:

- Ta đã tồn tại từ khi vũ trụ này hình thành vật chất đầu tiên, thật đáng tiếc vẫn chưa có ai có thể làm chủ nơi này. Đã bao năm rồi?

Nghĩ tới điều nãy lão lại thở dài, nét mặt có chút buồn cảm giác như bất lực sau đó tự an ủi bản thân. Hai đôi mắt lưu chuyển dần dần thay đổi, lão dường như nhìn thấy gì đó, từng dòng sông như có thêm sinh mạng trước mặt lão.

Thần giới, là nơi sinh sống của các vị thần cai quản mọi vật trong vũ trụ, những vị thần này có người là nguyên thủy, có là các cường giả đủ năng lực để thành Thần và được phép tồn tại ở nơi này. Nhưng cũng có nhiều Thần giới khác nhau, Đại Thần Giới bao gồm vô số Thần giới khác nhau tương tự trên vũ trụ này có vô số vũ trụ khác nhau. Phải gọi là đếm xuể không hết. Đáng tiếc không ai làm chủ được Đại Thần Giới.

Đại Thần Giới được bao trùm bởi hệ thống, nó là thứ vô thức áp đặt trên mọi số mệnh vũ trụ, hệ thống là vô địch.

Hai mắt lão già lưu chuyển từng dòng sông trong mắt lão như là từng dòng vận mệnh. Chứng kiến những gì mình tự trải nghiệm lão mới biết thế giới này là dành cho người tu luyện

Bình đài mà lão đang đứng được gọi là Mệnh Đài, nơi mà lão sống là Cấm Khu của Đại Thần Giới.

Lão là Ngũ Giới Đại Thần

Thế giới này là nơi cường giả vi tôn, người có thực lực siêu việt chỉ cần một cái nhấc tay thôi cũng đủ để thổi bay cả vùng đất. Nhưng chẳng lẽ chỉ vì như thế? Mà họ tự cho mình cái quyền coi sinh mạng chúng sinh như cỏ rác? Thế giới tu hành liệu có chỗ dành cho tình yêu, nhân nghĩa ?

Tình yêu là gì trong thế giới này? Nhân nghĩa lại là gì trong thế giới này? Chẳng lẽ tu hành chỉ đơn thuần là cuộc chạy đua giữa tu tiên giả bình thường với người được hệ thống trợ giúp, chỉ cần bước ra khỏi cửa tiếp đó chăm chỉ rồi gặp mấy cường giả ẩn danh, truyền thừa, số hưởng đạt đến bá chủ thiên hạ chỉ để khiến người đời tôn sùng trong vòng mấy chục năm sao? Thế thì người trước cố gắng tu luyện vì điều gì? Bởi cho dù hắn có cố gắng cỡ nào cũng không thể đấu lại mấy tên hệ thống trợ giúp được.

Nhìn lại điều đó lão già nhắm mắt lại

Giờ đây hắn chỉ muốn biết

Thiên này do ai cầm ?

Địa này do ai khống ?

THIÊN ĐỊA NÀY AI LÀM CHỦ ?

Đây là điều mà lão đã thắc mắc từ lâu, nhưng đến hiện tại lão vẫn chưa thấy đáp án

Ánh mắt ngước nhìn lên bầu trời đỏ thẫm nơi những đám mây đang xoay vòng, xuyên qua đó là cả bầu trời đầy những ngôi sao đang chuyển động

Lão như nhìn thấy gì đó, ánh mắt như nghi ngờ như tự hỏi lại như tự tin. Dưới chân là dòng sông vận mệnh, trên đầu là vòng xoay của số mệnh. Xoay người chìm xuống dưới dòng nước, ánh mắt lão nhìn về một ngôi sao ngoài kia.

Rồi lão đã biến mất chỉ để lại chú cự ưng đang gật gù theo làn sóng đã yên tĩnh hơn. Để lại tiếng cười vang vọng.

Mong Ta Không Đặt Nhiều Hi Vọng Mà Người Ngươi Nói.