Thiên Mệnh Lâm Sinh Chí Tôn

Chương 34: Lệ Bất Ngũ bấtt đắc dĩ phải ra tay




Chương 34: Lệ Bất Ngũ bất đắc dĩ phải ra tay ( Tiểu Đào thua)

Quay trở lại trung tâm trận chiến, nhận thấy tiếp tục kéo dài thêm thời gian. Sẽ gây ra tổn thất về nhân mạng càng lớn, trong lòng Tiểu Đào có chút phiền muộn, thân không chút dừng lại, tựa như u linh đảo xoay thân người. Tiểu Đào tay trái cầm thanh thương tam kích bị chấn thương không ngừng hoạt động, sắc mặt trắng bệch lui lại mấy bước, thở hổn hển từng ngụm từng ngụm.

Đồng thời bởi vì bị trúng chiêu liền bị chấn bay ra sau vài thước, miệng nhỏ khẽ phun ra một ngụm máu. Bạch giáp nàng rách tả tơi, lộ ra vết cắt máu sâu.

Nhìn thân hình uyển chuyển xinh đẹp chậm rãi như xuyên vào bóng đêm làm cho Huy Côn đang lĩnh thụ giáo pháp phải chẹp miệng. Thân hình này làm con người ta kích thích trong người:

- Đào đội trưởng, ta thấy cô thân ngọt như nước. Thật sự nếu giết cô lãng phí của trời. Nhân sắc này đủ làm đệ nhất phu nhân của đại ca ta. Nếu biết điều thì giơ tay chịu trói.

" Nhiều lời" Tiểu Đào cũng không tránh được một trọng đao chiến đấu. Bất quá khi cùng đấu chính diện giao phong, cũng chỉ làm thủ chưởng nàng có chút tê dại rồi chấm dứt.

Vừa rồi cả hai giao tranh bật nhảy đã tạo nên hàng loạt tràng công địa. Hai người đều bay nhanh với một tốc độ cực cao để lại sau đó những gốc cây đổ. Giao chiến đôi bên vẫn nghiêm túc chiến đấu, giờ mà lơ đãng một chút thôi thì có thể bị dính trong thương bất cứ lúc nào. Đao thương không có mắt.Bất an nhất vẫn là hướng người của Tiểu Đào

Tiểu Đào khuôn mặt hướng đến Huy Côn thì vẻ ngạo nghễ ban đầu đã hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại vẻ mặt u mê, nhưng trong mắt lại lộ ra một tia khác thường khó mà nhận ra.

Tình huống Huy Côn lúc này cũng không quá tốt, hắn không ngừng thở hổn hển, sắc mặt có chút tái nhợt, trên trán chảy ra mồ hôi lạnh, trên hai gò má ửng đỏ không bình thường. Mới gáy cách đây không lâu, Huy Côn đã cảm nhận của mùi vị nguy hiểm.

- Tam Xoa Kích - Lưu Chuyển Giao

Từ thanh thương tam kích trên tay Tiểu Đào liền xảy ra dị động. Mũi thương sắc bén liền gập xuống, dòng khí lưu chuyển bám chặt tụ thẳng lên mũi ngọn giáo.

Thở ra một hơi thật sâu, Tiểu Đào tận lực buông lỏng thân thể, giảm bớt sử dụng phân tán khí vừa rồi, nó là gánh nặng không nhỏ đối với cơ thể, hôm nay nàng chỉ có thể nắm chắc hết thảy cơ hội để cho mình khôi phục một chút sức lực thì trong trận đánh sẽ có vài phần hi vọng chiến thắng.

Huy Côn cảm giác được không khí uất hận khắp cơ thể nữ tử bạch giáp đang thay thế bằng cơn giận dữ.

Chẳng qua trong lòng Huy Côn đã sớm có chuẩn bị, cũng không có kinh hoảng bao nhiêu. Những biến hóa này đều đã được nhắc đến trong những ngọc giản nói về "Binh khí chuyển đổi".

Trong lòng gã rất rõ ràng, trước mắt cho dù nữ tử bạch giáp không phải là tu vi cao hơn hắn, nhưng thủ đoạn so với cao nhân hơn những người gã gặp cũng không kém hơn, đều dễ dàng lấy mạng nhỏ của bọn họ như trở bàn tay, gã tự nhiên không dám có bất cứ gì bất cẩn.

Lâm Vũ đang nằm giả chết nhìn vũ khí biến đổi hình dạng trên tay Tiểu Đào muốn lòi cả mắt ra, làm hắn đau đầu suy nghĩ:"Hóa lưu chuyển binh, thời đại nào mà lại xuất hiện loại binh khí như này".

- Thương Pháp - Thập Lý Thương Xuyên Phá.

Nhận rõ nguy hiểm của nhất thương trước mặt, Huy Côn mới điên cuồng gồng mạnh cơ tay. Cơn đau đớn truyền khắp cơ tay Huy Côn, bù lại xuất hiện dòng khí huyết truyền thẳng khắp bề mặt thanh đại đao. Cúi đầu liếc mắt nhìn tay trái đang còn run nhè nhẹ, cánh tay này đã hoàn toàn tê liệt, đến bây giờ vẫn chưa có cảm giác, căn bản không cách nào nâng đao tiếp. Huy Côn dùng giọng trầm hét lớn hơi, rút hết bình sinh nhấc bỏng thanh đại đạo hết một câu rung trời:

- Nhất Đao - Tuyệt kĩ Nhát Chém Chí Tử .

Trong chốc lát sau, pháp khí liền đình chỉ hấp thu linh lực, hơn nữa, hoàng quang cũng đã tiêu tán. Gã cùng thanh đại đao đã xuất hiện dòng sát khí điên loạn.

Lâm Vũ đã giật mình lần thứ hai, khép tâm mi phát động giao động tinh thần lực, dòng lực tinh thần xung mãn kịch liệt lan tỏa vùng rộng lớn xung quanh.

"Chết tiệt" trong cảm nhận tinh thần lực chỉ có trắng và đen hắn thấy rõ trên người Huy Côn có vật thể phát sáng cực kì nguy hiểm. Lâm Vũ bừng tỉnh mắt, bật thẳng dậy, không nhịn thẳng chửi một câu:

- Sao lại để ta can thiệp lúc này.

Cuộc chiến hai đại tuyệt kĩ, gần như trong nháy mắt đã bùng nổ, vệt sáng của hai bên hung hăng va chạm với nhau, kình phong nguyên lực phát ra cực kỳ hùng hồn, giống như sóng thủy triều nhanh chóng khuếch tán ra. Tiếng nổ đùng đoàng chốc bộc phát ra, làm cháy xén vùng cổ rộng lớn.

Tiếng nổ vang cả cánh rừng, năng lượng tỏa tạo thành trận cuồng phong nhổ. Thu hút toàn bộ ánh nhìn. Xua tan hai cỗ năng lượng pha chạm, ngươi ta chỉ thấy bóng dáng nử tự đang gục xuống, trên người áo đã mấy hơn tầm nửa vai lộ ra hình xăm rồng trắng nõn. Thắng bại đã rõ.

" Không hổ danh Đào đội trưởng, đáng tiếc Nhát Chém Chí Tử chính là võ kỹ tam nguyệt tinh trung cấp mà ta tìm được trong một lần tình cơ chạt chốn vào hang động " Lý Tịch cười hắc đầy hắc đắc ý.

Võ kỹ tam nguyệt tinh trung cấp, xét độ chân quý không phải bàn cãi, đối với đại gia tộc ví dụ như Lâm Gia, cả Lâm gia chỉ có một vài quyển làm chấn phái gia tộc. May đến như đại tộc trưởng, tộc trưởng mới có cơ ngơi sử dụng. Những người thường đâu biết tới hiện diện của nó, một vật chân quý thứ khiến cả một thế lực gia tộc phải thèm ngó chứ chưa nói gì rơi vào tay một tiểu dong binh đoàn, đó là một bảo bối chân quý chỉ có trong mơ nên việc Đào đội trưởng thua là tất yếu.

Việc để lộ ra võ kỹ tam nguyệt tinh làm điều cấm kỵ của bất kì ai, đường cùng Huy Côn mới dám lôi ra sử dụng. Bây giờ chuyện đã tiết lộ, hắn buộc phải tìm cách giết toàn bộ người nơi đây, kể cả đó là người của mình. Vì nếu không tin tức hắn sở hữu bảo trọng như này mà lộ ra ngoài, xác cũng không còn mà chôn.

"Tam nguyệt tinh trung cấp " Đào đội trưởng thân mang trọng thương cười khàn giọng. Nàng không nghĩ Huy Côn dám lôi ra cả võ kỹ đỉnh cấp này ra trước mắt bao người. Trên đời thực lực mới là chí tôn. Bất cứ thủ đoạn gì cũng là thực lực, thua là thua, thắng là thắng, ai có thể chối cãi.

- Xin lỗi, có trách hãy trách không biết điều, nhìn cô cũng được đấy, đáng tiếc rượu mời không uống muốn uống rượu phạt.

Huy Côn li tâm cầm thanh đại đao trên tay hướng thẳng, vung mà chém tới trước mắt Tiểu Đào. Huy Côn tích cách đã có ý sát sinh, nay lại nổi thêm cơn sát ý khiến người khác phải kinh sợ về độ bỉ ổi và khát máu của hắn.

" Đội trưởng " những người dong binh đoàn Đồng Đoàn kêu la đầy chua xót. Họ đau đớn nhìn đội trưởng trước mặt sắp bị giết chết mà không thể làm gì. Bây giờ mong ước vị cứu tinh đã muộn màng.

"Yên tâm đợi sau Đào đội trưởng chết sẽ tới lượt các ngươi thôi" Huy Côn chém tới đã dứt lời. Cảnh tượng thanh đại đạo chỉ cách nàng thêm vài giây nữa, nhìn thanh đao chém tới Đào đội trưởng cũng từ từ nhắm mắt nghĩ đến cái chết, hai giọt lệ rơi trên má hồng. Nàng hồi ức về những đứa trẻ trong làng đang cười đùa, nhớ những mái nhà sồ xệ, tia niệm cuối cùng hiện ra: " Vậy là kết thúc ở đây sao?, xin lỗi mọi người, xin lỗi trưởng làng. Mẫu thân nhi nữ không thể báo thù cho người".

Một thân ảnh cấp tốc vút tới.

Ầm...

" Đội trưởng hự hự " Người dõng binh đoàn Đồng Đoàn nhìn cảnh tưởng không khỏi gục xuống đất khóc nất, còn bên người Huy Côn cười lớn như được mùa trên nỗi đau người khác.

Đất bụi dần tan đi ai cũng nghĩ sát chiêu đó mạnh tới mức thân xác cũng không còn. Đất bụi đã tan hết, hiện lên gương mặt trẻ thằng nhà quê, bàn tay hắn nắm chặt đại đao trước cơ mặt cứng ngắt khắp Huy Côn, tay không bắt đại đao của hắn.

" Sao lại như vậy, không thể nào. Ngươi là ai " Huy Côn nhìn tiểu thanh niên đang cầm đao mình vừa chém xuống như tảng đá hơn chục câm bổ xuống, vậy mà có kẻ bắt dính bằng tay không. Cú sốc này sao có thể tin nổi

- Lộ dĩ văng phương trùng điệp, hành tẩu ngang chốn tư phương, quy lai quyện điểu hà phùng bá, lãng khách ngao du ngã thiên hạ. Tại hạ Lệ Bất Ngũ - là một tán tu,

"Thơ văn này.. là.. là cao thủ tán tu" sắc mặt Huy Côn trầm lạnh xuống, đẫm hết mồ hôi. Nghĩ đến đây trong lòng hắn cười khổ một chút, hiện tại gã thể lực mất hơn phân nửa, không cách nào tiếp tục sử dụng Nhát Chém Chí Tử ảo diệu, càng không xong chính là chỉ có thể chiến đấu bằng một tay, tình cảnh thật xấu đến mức không thể nào xấu hơn nữa.

Không chỉ có Huy Côn, mà tất cả đều há mồm. Một phen trầm trồ. Bỗng chốc cảnh chém giết giờ im phắc.