Thiên Mệnh Lâm Sinh Chí Tôn

Chương 32: Con sói rừng sâu - Huy Côn




Chương 32. Con sói rừng sâu - Huy Côn ( nan giải)

Âm thanh phá cách xé toạc lộ ra trong đám sương khói mờ ảo trắng lóa. Tuy vật thể lao nhanh kia có là gì đi chăng nữa thì tốc độ của nó vô cùng nhanh. Đủ tạo ra một lực sát thương cực lớn. Chính là một đòn làm trọng thương người khác.

Tiểu Đào bị bất ngờ một phen, trong tình thế đối phương có chủ ý hướng vật thể tấn công thẳng phía nàng. Chỉ còn cách vận dụng lực lượng bề ngoài mà chống đỡ.

Cây thương tam kích xoay chuyển lóe ra hào quang nhàn nhạt, tiếng ròn tan kim loại va chạm tạo nên vệt lửa tóe.Vật thể lao thẳng tới Tiểu Đào tới nhanh bao nhiêu thì lại bật ngược ra xa bấy nhiêu dưới sự phản kích của vị thủ lĩnh nữ dong binh đoàn này.

Diễn biến rất nhanh trong lúc cả đang phải giật mình từ cơn ăn mừng sau tiếng đùng đoàn. Có thể do tấn công chớp nhoáng dẫn tới Tiểu Đào kịp cắn răng phản ứng theo bản năng nên mặc cho đã chống đỡ đòn tấn công vừa rồi. Dù là ngăn cản được thế nhưng Tiểu Đào vẫn di cây thương tam kích thật mạnh xuống đất lê trượt thật dài mới dừng. Hai đôi tay nhỏ nhắn không ngừng tê dại. Tất nhiêu nàng đã bị thương thế không nhẹ. Đủ để người ta nhìn thấy vết máu chảy khắp cánh tay.

- Không ngờ Đào đội trưởng thân làm nữ nhi mà có đỡ được một trọng đao của ta. Thật khâm phục.

Bước chân nặng nề văng vẳng kèm theo nụ cười điên cuồng. Sương khó mờ nhạt là thân hình đại hán cao to lớn tựa như gấu cự đại vết sẹo cùng loang lổ hình xăm trằn chịt trên thân hình chồng nhộng trên ngực bất kì đối diện với cơ thể to khỏe săn chắc phải khép mình. Mà thốt lên rằng thân hình quá đồ sộ.

" Có tập kích" đến giờ những người trong dong binh đoàn mới hoàn hồn sau diễn biến vừa xảy ra. Chứng kiến Tiểu Đào đỡ một đòn mà thôi thân đã mang thương tích khiến những kẻ dong duổi chốn sơn lâm hiểu ra mối nguy hiểm đang đến lớn chừng nào. Không biết người trước mắt là ai nhưng chắn chắc một tên đủ sức nghênh đón đội trưởng của dong binh đoàn.

"Muộn rồi" gã đại hán trào phúng cười lớn, thấy người dong binh đoàn của Tiểu Đào tập hợp dàn trận vây kín thành một vòng như con gà bay nhảy loạn xạ trong lồng kín.

Theo sau ánh mắt ác hung hiểm là nụ cười rợn rờn xuất hiện một lúc dài đặc. Lộ ra một nụ cười, hai nụ cười, ba nụ cười... Trên tay lăm lăm là đủ đao binh khí, ánh mắt của sát tâm dọi thẳng khắp tám hướng.

Hiện tại đám người này đã bao vây toàn bộ đám người Tiểu Đào. Ngay đến cả con đường dẫn tới xuống núi duy nhất cũng đã bị chặn. Tình hình tiến thoái lưỡng nan đến chừng nào.

Nhìn thấy vết thương sâu trên cánh tay, máu đỏ thẫm từng giọt rơi xuống. Tiểu Đào cố gắng giữ hơi thở bình tĩnh. Nữ tử khoác bộ giáp sắt này biết đôi vai đang giữ trọng trách gì. Chỉ có hồi vừa rồi mới hiệu đối thủ có thực lực rất mạnh, nếu như mà gục ngã. Hoàn cảnh mấy chục người trong đoàn nguy hiểm hơn bao giờ hết.

Càng nghĩ Tiểu Đào cắm mạnh cây thương kích xuống đứng hướng thẳng lên trời, lấy làm điểm tựa mà đứng lên. Điều làm ngạc nhiên chính là gã đại hán trước mắt rất quen thuộc. Làm sâu trong con ngươi của Tiểu Đào phải thốt ra:

- Ngươi là Huy Côn? Dong binh đoàn Tàn Quân.

Nghe tên "Huy Côn ' từ chính miệng Tiểu Đào, không khí đột ngột căng thẳng, tia hướng sợ hãi chĩa thẳng gương mặt hổ báo gã tên 'Huy Côn trước mặt'.

Dong binh đoàn tuy nói nguy hiểm phần lớn là do trên đường hành trình gặp những trắc trở do bị quái thú trong rừng mai phục. Nhưng sự thật lại làm do con người mới là thứ sinh vật nguy hiểm.

Nghề dong binh đoàn may mắn luôn gắn liền với mạo hiểm. Dong binh đoàn cũng chia ra loại lớn, loại nhỏ. Mỗi cuộc hành trình không những phải chiến đấu với các loại quái thú chờ đón, mà còn căng mình đề phong đối thủ thừa nước đúc thả câu.

Lòng tham chi phối con người, trường hợp này chẳng khác là bao. Khi lòng tham nổi lên có thể biến con người ta thành đạo tặc. Thế giới tu hành chính là sinh tồn bằng thực lực.

Dong binh đoàn của Huy Côn được xem là có tiếng tăm trong giới nghề ở Núi Sóc Sơn. Tuy chưa thuộc hạng mạnh nhất nơi đây. Bù lại danh tiếng dã man tàn ác của Huy Côn không ai không biết tới.

Biết bao dong binh đoàn nhỏ trong quá trình săn bắt đã chết dưới tay nhuốm đỏ máu của Huy Côn bỏ mạng rừng sâu heo hút lạnh giá. Vậy nên hầu hết các dong binh đoàn đều muốn tránh đối đấu với gã điên loạn mang tên Huy Côn.

Ngừa cả hai dong binh đoàn nhìn nhau căng thẳng đến tột độ. Ắt hẳn điều hiểu Huy Côn chẳng phải hạng người tốt đẹp gì. Loại người như gã đã ra mặt đích xác không thoát khỏi cảnh chém giết.

"Ha ha, không ngờ ta được mỹ nữ như Đào đội trưởng đây nhắc tận thẳng tên. Đúng là vinh hạnh ba đời" Huy Côn cười nói nói dôm rả. Ẩn sâu giống cợt nhả hơn giống đùa với đồ chơi.

Tiến đến rút vật to bị Tiểu Đào đánh văng ra xa. Bàn tay của Huy Côn to như khúc gỗ cơ bắp nhấc vật dướt đất lên y hệt nhỏ rau. Đều kinh ngạc hơn là vật trên tay Huy Côn hóa ra là một thanh đao cực lớn.

Thậm trí nó còn dài hơn một thước, chỉ bằng mắt thường có thể cảm nhận sự nặng nề thanh đao mang lại. Ý nhất phải năng hơn chục cân. Đủ hiểu Huy Côn thân thể cường tráng ra sao.

- Đào đội trưởng nể tình cô thân nữ nhi, ta sẽ bố thi tha cho binh đoàn Đồng Đoàn chừa một con đường sống. Với điều kiện chỉ cần để lại gốc Bổ Hà Khí và tài sản trên xe. Quên nữa cả thân thể Đào đội trưởng nữa. Nếu bỏ thì phí của trời lắm.

Lưỡi Huy Côn liếm trên thanh đao, ánh mắt sắc bén nhìn đoàn người đang biến sắc. Cái lưỡi dài cùng đắc chí đầy nham hiểm đủ hiểu bản chất con người gã - con gấu thèm khát.

" Huy Côn gốc cây linh dược đó do bọn ta phát hiện ra trước. Ngươi làm như thế còn xứng với chức danh dong binh đoàn sao. Đánh lén khác gì tiện nhân". Đào đội trưởng cắn răng nói.

" Nếu không như cái cây này " Huy Côn vung mạnh đao vào thân cây bên cạnh, thân cây cổ thụ liền đồ uỳnh xuống.

" Huy Côn gốc cây linh dược đó do bọn ta phát hiện ra trước, ngươi làm như thế còn xứng với chức danh dong binh đoàn sao,ngươi có lương tâm không? ". Đào đội trưởng cắn răng nói.

" Đánh lén? Tiện Nhân? Đào đội trưởng chưa nghĩ nữ nhân thật ngây thơ nói đạo lý. Thế giới tu hành duy nhất chừa con đường kẻ mạnh, con gà thơm trắng nên biết hiện tại đang ở trong hoàn cảnh nào" Huy Côn cùng đàn tớ ôm bụng cười lớn. Không ngờ luận hồi đào lý lại tồn tại thế giới này. Ngay thấy hết sức tưởng tượng của gã.

Đào đội trưởng nghiến răng cố nhịn đau, sắc mặt càng trở nên nhợt nhạt, một người trong đoàn tức giận định lao tới liền bị Đào đội trưởng ngăn cản lại. Nàng giọng yếu ớt nhưng tinh thần tràn đầy kiên quyết, căn dặn:

- Mọi người mau lấy gốc Bảo Khí Đan, rồi mau chóng rời khỏi đây đến nơi an toàn. Ở dưới chân núi có đội bảo an sẽ an toàn. Những vật phẩm trước kia thu được chia đều cho các huynh đệ. Từ giờ trở về cuộc sống bình yên đi, gác lại đao kiếm tìm công việc an toàn hơn.

Ai cũng xúc động gào tha thiết, nước mắt không ngừng tuôn rơi. Đào đội trưởng như ban cho họ mạng sống thứ 2 vậy.Tiểu Đào đối với người trong dong binh đoàn Đồng Đoàn là một phần không thể tách rời. Ai nấy đều dâng trào một cảm xúc duy nhất. Cảm xúc của trí hữu:

- Đội trưởng, chúng ta không đi đâu hết, không có đội trưởng chúng tôi đã chết rét ở xó nào rồi. Đồng Đoàn là một thể thống nhất. Không ai có thể tách rời, chúng ta là một gia đình.

- Đúng là một gia đình, quyết tử, quyết tử. Thề chết không sợ sống

" Huynh đệ " Đào đội trưởng cũng thẫn thờ nhìn cảnh tưởng trước không khỏi xúc động theo. Nàng làm công việc nguy hiểm này đã nhiều năm, đã cùng huynh đệ trong đoàn có nhiều kí ức khó quên, xem họ không khác người thân là mấy. Nhìn cách thân nữ nhi đeo áo giáp không hề run sợ trước thanh đao to lớn Huy Côn. Hi sinh vì đồng đội, vì huynh đệ đó mới là chỉ huy thực thụ.

Lâm Vũ dựa đứng vào gốc cây nghĩ thầm. Nãy giờ hắn lén lút đứng dưới cuối đoàn xe. Núp sau gốc cây lớn, hiệu quả như biến mất khỏi không khí. Mặc dụ khâm phục trước thái độ của nữ tử gan dạ kia. Nhưng Lâm Vũ hắn không muốn can dự vào chuyện phức tạp hai bên. Chuyện đời nên giải quyết theo cách tự nhiên, Lâm Vũ người ngoài không muốn tham gia làm gì để gánh thêm phiền phức vào người. Đành tìm thời cơ lẩn chốn ra ngoài.

- Đào đội trưởng, cô làm ta mất kiên nhẫn rồi đấy. Nếu cố chấp vậy thì chết đừng hối tiếc, lên cho ta.

Huy Côn dần mất vẻ đắc chí thay vào đó là tức giận. Bộ mặt này mới là bản chất của gã hạ nhân. Thật chất từ đầu Huy Côn đã không có ý định tha cho bất kì người nào của dong binh đoàn Đồng Đoàn. Bởi vì nếu thế không còn là danh xưng ác bá của Huy Côn gã. Lời trước đó chủ yếu dụ dỗ ép Tiểu Đào làm tình với hắn. Nhưng tình hình chống cự hắn chả cần giả tạo cho mệt nữa.

nhanh chóng cầm lên cầm thanh đại đao xong tới phía sau đàn em khắp máu liền cầm gươm tiến tới như sói săn mồi.

Đào đội trưởng thấy tình thế không ổn liền cầm gốc linh dược đưa cho Táo Tào đưa thút hít. Táo Tào đi theo Đào đội trưởng từ lúc dong binh đoàn mới đầu thành lập, hắn chất phác ngây thơ mặc dù thực lực không kém người phàm là bao, chí ít được Đào đội trưởng kính trọng rất nhiều, Không phải những người ở đây có thực lực cao siêu mà họ điều xuất thân từ thân phận rẻ rúm. Vì cuộc sống mà bán mạng nơi này.

Tiểu Đào dừng lại, tiến lên vài bước gõ mạnh thanh thương tam kích xuống đất, nàng ta quyết hôm nay có chết cũng phải lôi theo Huy Côn xuống cùng. Nàng biết dù có đầu hàng tên này cũng sẽ không tha cho tất cả mọi người, tiếng danh của hắn lan truyền rất lâu trước đó:

- Nếu mọi người bây giờ muốn đi có thể đi. Ở lại chỉ có hi sinh vô ích. Táo Tào ngươi còn có còn mẫu thân già mang bệnh. Còn có mong ước trở ngươi thành một tu tiên giả. Vậy nên mau đi đi, còn nếu ai ở lại cùng Tiểu Đào ta vượt qua khiếp nạn này.. Thì chiến.

Phái đại bộ phận dong binh đoàn Tàn Quân hay là dong binh đoàn hầu hết là người bình thường. Xét mặt thực chiến không có ai gọi là đủ đáng làm trở ngại. Quyết chiến một loạt trận đấu sinh tử liên tiếp giữa song phương, thành viên của Tiểu Đào đã từng trải qua nhiều trận chiến sống còn, bất trắc một phương diện là tuyệt không thể để tên Huy Côn đã gục nàng, phương diện khác là cơ hội cho thành viên rút chạy. Hiểu được sự tàn khốc của giang hồ, nhờ vô số trận chiến sinh tử có thể coi như luyện tập kinh nghiệm chiến đấu thực tế một phen.

Nàng đã có kế hoạch đánh nhanh thắng nhanh để tránh huynh để bỏ mạnh vô ích. Bất đắc dĩ mới nói vậy, thân nàng mang thương thế. Khó khăn cũng bội phen.

Tào Táo từ lúc thấy Tiểu Đào khụy xuống đã sốt vó mà cấp tốc tới cạnh Tiểu Đào. Tiểu Đào dù máu vẫn chảy dòng dòng nhưng vẫn cố nhịn nén cơn đau. Mà trước vì bảo vệ bọn hắn. Một thân đối mặt với bao kẻ lòng lang dạ thú kia.

Chứng kiến điều Tiểu Đào chịu được, làm Tào Táo lòng đau như kim châm đâm nghìn nhát. Táo Tào run lên một chút, tiếp theo liền nghe lời ngẩn hẳn đầu lên, hướng ánh mắt trên mặt Tiểu Đào nhìn hắn vòng vo vài lần rồi lập tức rụt trở về.

Táo Tào trên mặt thần sắc không thay đổi, nhưng tâm lý giống như kinh đào hải lãng, quay cuồng không ngừng. Hắn biết điều tiếp theo phải đối mặt là gì.

Nhận thức bản thân chỉ là một kẻ không có thực lực, một tên yếu đuối. Có điều, hắn không phải loại ham sống sợ chết, siết chặt giơ nắm đấm trên trời, lòng nói như đinh vang trời đất:

- Đội trưởng, chúng ta đã thề sống chết cùng nhau, chúng ta và đội trưởng là một. Chúng ta sẽ không đi nếu còn bất kì bị bở rơi.

" Đúng, có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu " Tất cả giơ gươm đồng thanh. Hướng mũi kiếm chỉ thẳng mặt Huy Côn. Điều đó càng làm gã hào hứng thêm, một cảm giác khoái lạc:

- Được đã vật ta sẽ cho các ngươi sống không bằng chết.

Xông lên!

Hai bên dong binh đoàn lập tức hô vang lao vào ác chiến. Trận chiến diễn ra vô cùng ác gươm, tiếng gươm kêu kim loại va chạm khắp nơi, cả một bãi rừng trống rơi vào hỗn loạn.

Dẫu thế hai bên để đánh phủ đầu tạt ra hai cánh, ở trung tâm đều hướng tới hai người Tiểu Đào và Huy Côn. Thắng bại một trong hai bên nằm trong tay hai người.

Bùng nổ rền âm thanh vang hà khí, dòng khí lưu động dờn dợn tuôn trào như con sóng lả lướt. Tiểu Đào rót vào thanh tam kích. Nhìn Tiểu Đào mặt trầm xuống bước từng bước chậm ra về phía hắn. Huy Côn khẽ cười, đối với loại nữ nhi cứng đầu này, hắn cũng đã thấy nhiều rồi, bất quá cuối cùng phần lớn đều không có kết cục tốt, tại lúc thương thế này cần phải tìm cách sống sót, cơ hồ là một loại quy củ bất thành văn của hắn khá sai.

"Loại nữ nhân ta có hứng thú" Huy Côn không nói nhiều thêm rút thanh đao nặng cả chục cân lao tới chém tới tấp.

"Tiện nhân như ngươi không quyền nói câu đó" Đào đội trưởng xuất kích thanh giáo kháng ngạch với Huy Cồn. Ở giữa chiến trường hai bên giao đấu vài hiệp. Mỗi bên đều lộ ra thực lực là đấu hà trung cấp nhưng Huy Côn hơn vài đoạn nhiều hơn nên có chút lợi thế.

Xiết tay thật chặt thản nhiên để hà khí bao trùm, Huy Côn cười cười. Đào đội trưởng chọc một kích mũi giáo nhưng trọng kích dễ dàng để Huy Côn né được. Trông Huy Côn thanh hình bộc phát nhưng lai nhạy bén tương phản rất nhiều. Kĩ năng chiến đấu của gã phải xem không thuộc loại phèn, tính ra dễ hiểu bao nhiêu số phân đen đuổi nằm lại dưới tay gã. Huy Côn phát giác nội khí từ đơn hà phát ra, từng trường kích đao liên tục dội xuống, mỗi đòn mang lực mạnh khủng khiếp đủ chém đứng thân cây. Tiểu Đào trực tiếp nhận lấy đòn này đỡ nổi cũng chật vật, dần dần rơi vào thế hạ phong, nàng ban nãy bị thương rồi nên chuyện thất bại sớm muộn sẽ diễn ra.

Có thể gắng gượng đến giờ này, bình thường xem như thiên phú không tồi, người như thế này, ngày thường ở địa phương mình đều sống an nhà sung sướng, rất ít khi bị người khác chế nhạo trào phúng, mà ôm loại tâm tình này mà tiến vào núi Sóc Sơn, nơi cơ hồ có tầng tầng lớp lớp nguy hiểm sinh tồn bằng thực lực, rất dễ dàng một lời không hợp nhau là xảy ra tranh chấp, cuối cùng đem lại không ít phiền toái không cần thiết cho bản thân, cho nên tại lúc hạ sát thủ cần phải làm cho bọn tôm tép minh bạch hiểu được cấp bậc của mình, hơn nữa để cho đám tân sinh "nghé con chưa biết sợ " duệ khí giảm đi.