Thiên Mệnh Lâm Sinh Chí Tôn

Chương 23: Giải tỏa




Lời ra tiếng lại về vấn đề Lâm Vũ đã thu hút quan tâm nhiều người trong vấn đề lý do hắn bị tấn công. Toàn bộ thắc mắc đã dần được hé lộ, Lâm Tiếu tự nhiên vô cớ gây sự gia đình hắn, lại còn Lâm Ngạo liên thủ dùng cho hèn đê tiện muốn hạ giết người trước mặt nhiều người này. Thật sự quá mất uy tín mà Lâm Ngạo gây dựng lôi kéo bè phái bấy lâu nay.

"Tất cả ngậm hết cho ta" Lâm Phụ Hồ tức giận quát lớn khiến họ đang sôi nổi bàn tán phải ngay lập tức ngậm miệng im thin thít. Đại trưởng lão là người có quyền lực lớn nhất một gia tộc chỉ đứng sau tộc trưởng, người như vậy dù phán đúng hay sai hoặc nói gì bọn họ cũng chỉ biết quỳ xuống mà nghe. Ánh mắt Lâm Phụ Hồ hiện ra chút ý niệm dao động hận sâu, thấy tên thấp hèn trong mắt hắn chả coi ra gì mà dám khiến con trai hắn yêu thương ra bộ dạng này.

Lão chả biết công đạo ở đâu, đúng như trên đời chỉ tồn tại kẻ mạnh và kẻ yếu, không cần lý do thích thì diệt. Thế nên nỗi thương con dâng của Lâm Hồ đã dâng đến tận óc, biến thành cỗ hận thù găm thẳng bóng dáng đã tuy tính của Lâm Vũ. Lão thề hôm nay cho Lâm Vũ sống không bằng chết thì thôi.

- Một tên thấp hèn mà dám trước mặt ta dạy đạo lý. Hỗn xược, loại tiểu nhân như ngươi không tu vào ma đạo làm sao có thể cường đại thế chứ. Khôn hồn thành khẩn giao ra thứ tà đạo mà ngươi đang tu luyện để được khoan hồng, đến lúc ta nể tình ngươi là thành viên của Lâm gia sẽ xử nặng nhẹ theo tội.

Mới nói sau Lâm Hồ đã muốn hành động ngay lập tức, cỗ khí tức nặng nề được lão ta vận chuyển khắp cơ thể nhưng mang theo cơn giận dữ như hung thú. Tiếp theo lão nở một nụ cười khoái chí, phi thẳng ngay đến Lâm Vũ. Lão đã không còn đề phòng Lâm Vũ như lúc đầu nữa mà dốc hết toàn lực hắn hạ. Nguyên nhân là lão sợ Lâm Vũ kịp thời thứ 'khó báu' mà nhắc đế với đến con trai mình. Uy lực của nó đã được lão trực tiếp trải nghiệm ban nãy. Nên tất yếu quyết địch hắn sát trong tích tắc.

- Cho dù ngươi có thêm vài tên Nhập Hà Cảnh đỉnh phong đi nữa xem ngươi có thể làm gì.

Khí phách của Tân Hà Cảnh quả thực thật thâm hậu, sự chênh lệch ai cảm nhận rõ cỗ khí tức nồng đậm này phải lên tới gấp vài lần so với tu vi Nhập Hà Cảnh đỉnh phong, như cá bơi trong ao với hồ. Sự khác biệt nó đinh chắc rằng dù có Lâm Vũ có làm gì đi nữa đều vô dụng.

" Ác ôn cha nào con đấy, lão già cáo hơn ta tưởng. Xem ra lâu không dùng mưu hèn kể bẩn có chút xuống dốc. Không còn thời gian suy nghĩ dù hôm nay ta tìm bằng mọi cách cũng phải sống sót, dù ta có hi sinh hơn nửa thân thể và linh hồn muốn xem hươu sẽ chết về tay ai" Thấy tình thế đang ngàn cân treo sợi tóc thì Lâm Vũ không biết làm gì hơn.

Thứ nhất các kĩ năng mưu kế đa đoan hắn thừa nhận đã xuống dốc hơn trước rất nhiều, thứ hai là tên phụ thân kia của Lâm Ngạo không phải dạng vừa, trực tiếp bỏ qua liêm sỉ muốn lấy tư thù cá nhân giết hắn.

Trong đầu Lâm Vũ lóe lên một tia suy nghĩ, suốt thời gian vừa qua tất cả những người liên quan ngày hôm nay đều có mục đích chung bắt hắn ra thứ gì đó. Loại trừ thì khả năng cao mà các bộ võ kỹ Lâm Vũ đang sử dụng, có điều Lâm Vũ không tin việc bản thân là người trọng sinh bị phát hiện. Trọng sinh là khái niệm ngay đến cả hắn cũng quá mơ hồ chưa tìm hiểu rõ ràng, ngay đến cả bản thân trọng sinh không lý giải hết được chứ đừng mong kẻ ngoài biết được.

Nhưng suy nghĩ đó chỉ tồn tại thoáng chốc, Lâm Vũ nghiến răng cố nén cơn đau dâng trào lên tục, từng tế bào bắt đầu phồng to nghiền ép các kinh lạc. Kỳ kinh, đoạn mạch mọi ngóc ngách căng như dây đàn muốn nổ tung bóp nghẹt chồng chất lên nhau. Cơn đau thấu đến tận xương óc mà hắn phải cố gắng rót nguồn hà khí còn sót lại phải hai bàn tay, đây đã là giới hạn cơ thể Lâm Vũ có thể chịu đựng, nếu mà gắng lên sẽ nổ toàn bộ căn cơ, phọt não mà chết giống một quả bóng nổ tung.

- Toái Lưu Sư Tử Quyền - hộ khiên.

Xoay chuyển tròn bàn tay ba giây tính từ tuyệt chưởng của Hồ đại trưởng lão. Hư ảnh một con sư tử hung mãnh gầm rú, theo tâm niệm của Lâm Vũ hình thành lớp khiên đầu sử tử, ánh mắt lóe sáng hình thành hai bộ song vuốt chéo nhau trước mặt. Giờ phút này đã là khả năng cuối cùng hắn có thể làm, nếu không có tác dụng hắn chỉ đành sử dụng con bài dấu cuối cùng.

Tình huống bất đắc dữ liên quan đến sinh tử mới làm như vậy. Lâm Vũ chắc chắn sẽ khiến tên trung niên Lâm Vũ kia về đời xa trời, ngược lại tỷ lệ thuận với độ nguy hiểm khiến hắn sống không bằng chết, tàn phế hậu quả không thể khắc phục.

- Công pháp thật là quỷ dị! nhưng dù vậy nếu ngươi tự tin có thể cứu bản thân vật thì mơ tưởng rồi. Nhìn uy lực tuyệt kĩ Kim Quang Chưởng của ta mà run sợ đi.

Vận nội lực khắp đôi tay của Lâm Hồ. Luồng sáng tia năng lượng kim sắc này cũng không tính là quá mức hùng hậu, nhưng lại lộ ra ba động và nóng rực đến kinh người đánh thẳng Toái Lưu Sư Tử Khiên. Đối mặt với công kích như vậy của lão thì hư ảnh hộ khiên Toái Lưu Sư Tử trong tay Lâm Vũ chấn động mạnh, hà khí tràn đầy lập tức rót vào. Tiếp theo phía trên tấm khiên bộc phát ra hào quang chói mắt, bên trong mơ hồ phảng phất ngưng tụ thành bán hình lăng trụ cắt đôi vây kín trước mắt Lâm Vũ.

Đầu khiên tụ một điểm phóng ra đạo quang ấn năng lượng mạnh mẽ. Giông lốc hào quang va chạm tạo ra tiếng nổ đinh thép năng lượng ba động kinh người giống như cuồng phong cuốn ra. Có điều thực lực hai người quá chênh lệch cùng với thể lực còn nguyên nên Lâm Hồ đã áp đảo thế trận hoàn toàn.

Lực tác dụng phát xuất lượng lớn kình lực đáng bật thẳng đổ cả bức tường đất đằng sau, chẳng mấy chốc hầu hết nhà Lâm Vũ đã hoang tàn, đổ nát gần hết. Cũng may khả năng phòng ngự hình bán lăng trụ tấm khiên đã làm thay đổi hầu hết kình lực vừa rồi toạc ra hai hướng khác nhau. Dẫu vậy, tấm khiên cứng rắn đến mất không chịu nổi Kim Quang Chưởng mà nứt vỡ tan. Lâm Vũ phụt ra ngụm máu tươi, bị đánh bay phía sau khá xa, hắn ngã lăn ra đất lần hai. Còn Lâm Hồ tiếp tục đánh tới không có chút ý định tha cho Lâm Vũ, quyết khiến Lâm Vũ phải trả giá.

- Nhị ca dừng tay.

Một tiếng nói thanh thoát vang cả không gian, điều làm người ta chưa hết bàng hoàng khi đại trưởng lão mà lại dám ra tay không chút thương tiếc với một tiểu bối thì không thể chấp nhận được thì bây giờ nhức mắt mà giật giật. Từ đâu sau một bóng nử tử phóng ra hành chục đạo tia hồng ngoại như kim châm đối đầu Kim Quang Chưởng. Sau đó nổ ra lượng sóng xung kích dư chấn năng lượng, mọi người chứng kiến ôm đầu luôn cứ ngỡ uy lực khủng bố như này không phòng bị thương thế khó tránh.

Có điều một nguồn năng lượng thứ ba bao phủ hai cỗ dư chấn đem nuốt trọn đánh tan vào không khí không chút dị động. Ánh sáng chói lòa dần tiêu tan, mọi ánh mắt nhìn nhau thở phào nhẹ nhõm cảm thấy may mắn hai cỗ hà lực đó mà bùng nổ sẽ tạo khởi luồng năng lượng cuồng bạo chẳng biết kinh khủng thế nào nữa. Đối với người như họ, cấp bậc như Hồ đại trưởng là cả mục tiêu cả đời bọn họ phấn đấu đương nhiên năng lực bá đạo mức sùng bái.

Hoàn hồn xong, kinh ngạc hơn khi tất cả ánh mắt di dời hướng tới người mỹ tử với tâm thế đầy chấn động. Có thể kháng ngạch với tuyệt kĩ của Lâm Hồ làm cả hai bị bật ra sau vài bước ngang cơ. Trên thành Dương Nam, người có chiến lực như vậy đếm trên đầu ngón tay. Tại mảnh đất Lâm gia này cũng chỉ có hai người duy nhất có thể làm được.

Kính Giang trưởng lão và Hùng Cường trưởng lão hay người nội phủ gọi là tam đại trưởng lão và nhị đại trưởng lão. Cả hai đã đến cảnh giới Tân Hà Cảnh cao cấp so với Lâm Hồ khác biệt không quá nhiều.

- Vậy người mỹ tử trước mặt chẳng lẽ là Kính Giang trưởng lão. Rốt cuộc hôm nay là ngày gì. Ngay cả những cự đầu Lâm gia lần lượt kéo tới đây.

Đến lúc này ai đã có thể nhận ra người mỹ tử đang khẽ nhíu lông mày nhìn Hồ đại trưởng lão đầy trách móc là nhân vật quyền lực tột cùng thế nào nơi đây. Trước mặt bàn dâng thiên hạ đủ làm nguời ta kính sợ.

- Nhị ca huynh sao có thể ra tay nặng nề như vậy đối với Vũ nhi là đứa trẻ vậy được. Muội trước kia đại cục nên mới để nhẫn nhịn yên. Giờ này sẽ không để bất cứ ai động vào nó nữa, nếu huynh muốn làm tổn thương Vũ nhi thì cứ vào đây. Nhưng phải bước qua xác muội.

Lâm Giang không chút nể tình Lâm Hồ là biểu ca của nàng mà giữ thể hiện, trực tiếp nói thẳng mặt đinh thép khiến cho Lâm hồ ở một đêm chỉ biết đứng như tượng đỏ mặt tức giận không thể làm gì được.

"Lâm Vũ có vẻ như hôm nay ngươi có chút bản lĩnh. Mối thù này ta sẽ ghi nhớ trả đủ cả gốc lẫn lãi" Nhìn bộ dáng Lâm Hồ biểu hiện ra biến dạng, nhìn chằm chằm về Lâm Vũ mới hiểu giờ trừng phạt hắn đã vô ích. Có thêm Giang muội ở đây bảo vệ muốn đả thương Lâm Vũ rất khó khăn. Trừ phi sử dụng 'thức tỉnh nguyên tố' may ra mới có thể làm gì được, đáng tiếc gia pháp Lâm gia lại cấm bất kì dùng vũ lực bằng 'thức tỉnh nguyên tố' áp dụng bất kể tộc nhân trong tộc, kể cả đó là đại trưởng lão.

Với cả huynh muội ruột thịt nào đánh nhau tương tàn khác chi lão tự làm bẽ mặt bản thân trước các bao nhiêu thế lực khác. Dù vậy kế hoạch lấy 'báu vật' đã rơi ngõ cụt, yếu tố trọng tâm là sóng năng lượng thứ ba hồi căn thiệp triệt tiêu dư chấn nếu đã xuất hiện coi như lão đành cố gắng chấp nhận buông tha, về sau từ từ nghĩ cách.

Lâm Giang nhanh chóng quỳ xuống nâng đầu Lâm Vũ dựa trên cặp đùi làn da không che mảnh vải trắng độ tinh khiết, bàn tay trắng ngà xuất đồ từ trong nạp giới chỉ đeo ở ngón tay giữa lấy lộ thuốc màu trắng, nàng mở nắp rức lên tay xoa bôi từng vết ứa máu của Lâm Vũ:

- Vũ nhi con có bị thương không? để cô cô để băng bó vết thương lại, cố gắng lên.

"Hiệu triệu Phàm Nhân Tu Tiên, Nhất Niệm Vĩnh Hằng" ngón tay lén lún kết ấn trong khi Lâm Vũ thì nằm trên đùi không che một mảnh vải Lâm Giang đang vui sướng trong lòng thầm nhủ như với được cọng sống cứu sinh. Nhìn người mỹ tử mặc cổ phục mỏng màu thanh lam bề ngoài chắc tầm 28, 29 tuổi gì đấy, nhưng thực chất ít ai biết tuổi tác đã là năm mươi. Nghe thì có vẻ già nhưng đó chỉ đối với những người phàm bình thường, chứ tu tiên giả ở cấp bậc này vấn đề không còn quá coi trọng. Bởi thế ánh mắt nhìn ai đó phải xét kiên cường thực lực người đối diện, chứ đánh giá qua về bề ngoài chẳng khác tự gây chí mạng cho đối phương.