Thiên Mệnh Lâm Sinh Chí Tôn

Chương 20: Đấm thường liên tục




Chương 20: Tứ thức đấm thường liên tục ( thắng bại đã rõ)

Vài người nội phủ phía dưới liền phát hiện ra sự xuất hiện của tứ đại thiên tài Lâm Gia không khỏi rúng động một phen. Bọn họ đều thần tượng của vô số thanh thiếu nam nữ Lâm gia, có lẽ cả thành thị sầm uất Dương Nam.

Người như bọn họ đều là thiên tài xuất sắc thường ngày kín hơi lặng tiếng, rất ít khi xuất hiện trước mặt quần chúng. Vậy mà hôm nay không những tụ họp đầy đủ, còn đích thân tới nơi nghèo nát, bẩn thỉu ngoại phủ. Chứng tỏ kẻ mà bọn họ chú ý tới không phải hạng tầm thường.

Lâm Nữ không khỏi giật mình khi quan sát trận chiến Lâm Vũ với hai người Lâm Chánh và Lâm Ngạo, nàng biết từ bé hiểu đây là đầu chứng kiến Lâm Ngạo khổ sở chịu rơi vào thế hạ phong, chứ chưa nói đến hợp kích cùng Lâm Chánh.

Điều đó nói lên kẻ đang đối chiến hai người bọn họ thực lực chẳng kém bao nhiêu với toàn bộ thiên tài nơi đây, ngoài ra võ kỹ Lâm Vũ đang sử dụng chí ít phải thuộc loại cao cấp.

- Khí tức kia chắc chắn là Nhập hà Cảnh đỉnh phong không hề kém cạnh ta, hình như có phần nhỉnh hơn một chút. Theo như mẫu thân ta từng kể ở ngoại phủ có một tên bị gọi là 'phế vật', tuổi thanh niên nhưng ngoại hình chỉ như thiếu niên 14, 15 tuổi, hơn nữa gia đình hắn ở nên nghèo nhất ngoại phủ. Nếu đúng như thế, ta đoán người đang giao chiến kia có phải chính là Lâm Vũ...

Nói đến đây Lâm Nữ dừng lại, chẳng hết tin sự thiệt. Không phải từ nhỏ nàng được nghe nói Lâm vũ là phế vật không bằng người thường. Vậy sao mạnh tới mức nàng phải thừa nhận đủ tư cách làm đối thủ của mình.

Hai người Lâm Tú và Lâm Thao không thấy lạ khi thấy Lâm Nữ dừng nói, hai người cũng đều có mắt nên thấy cảnh tượng hiện tại trước mắt thật khó tin.

- Tuổi trẻ thế này đã mạnh hơn ta, xem ra sự thật thực chất hơn tám phần là con của thúc phụ Bá rồi. Quả nhiên bọn họ không nói dối chúng ta. Nghe nói hồi Lâm Vũ mới sinh ra trước đó có ước định gã cho Lâm Nguyệt muội, haha đáng tiếc không bao nhiêu kẻ chẳng tin giờ thấy ngu chưa.

Lâm Thao nghiêm túc nói thiên hướng phần cà khịa, hắn được mọi người gọi 'kẻ mọt sách', tính tình rất trầm ổn, bĩnh tĩnh chẳng quan tâm phát ngôn mình có dối lòng hay không. Phát biểu câu nói tỏ vẻ tri thức, thẳng thắn đến đây. Dẫu vậy không tự phụ như các thiên tài khác cũng là đều đáng quý.

Nghe mùi khịa nặng hướng từ Lâm Tú nghiến răng mạnh chỉ muốn đập cho vài nhát, cay hơn hắn thấy Lâm Nữ nói thì sắc mặt Lâm Nguyệt cú chằm chằm nhìn thẳng về hướng Lâm Vũ, lạnh nhạt với hắn:

- Những gì Thao đệ chắc gì đã là đúng, biết đâu tên phế vật kia dùng phương tà đạo thì huynh tính sao. Hai người Lâm Ngạo chắc do nhường hắn mới được như vậy. Huynh khẳng định tên phế vật đó là con vị nhân thánh đấy hình như còn chưa đủ bằng chửi.

Cố gắng giữ bình tĩnh mà đáp trả, thực chất Lâm Tú ghen tí mà chửi thầm trong lòng:" Tên cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, nằm mơ"

Lâm Thao một bên nghe Lâm Tú nói lại mình với người tri thức như hắn chẳng thèm đôi co cãi tay đôi làm chi cho mệt, nhìn trận chiến cách xa vài chục bước chân đã hiểu thời gian sẽ chứng minh tất cả.

- Tứ thức đấm thường liên tục

Trận chiến ở sân nhà Lâm Vũ cuốn hút tới mức ghê người, bàn tay Lâm Vũ nắm chặt thành quyền bao phủ màu lục nhạt, gia tốc đòn đánh đấm túi bụi vào Lâm Ngạo và Lâm Chánh.

Chuỗi những cú quyền mang một lực nhanh chóng kia, liên hoàn tung đấm thường khiến hai người bọn chúng cũng mang đủ chiêu bài để ra đỡ, nhưng không thể tránh hết từng quyền dồn dập liên tục vậy được.

Chuyển động quyền kích liên hồi của Lâm Động nhanh tới mức bọn chúng không xác định được, vị trí sau mỗi đòn không cùng một chỗ cũ, chống đỡ rất vất vả. Do vậy giải pháp bây giờ là đành cố nén đau gắng thoát thân vòng chính diện công khích.

Bang, bang.

Sau từng song va chạm hàng loạt xung kích mang lượng lớn lực sát thương va chạm tạo nên vụ nổ nhỏ không khí, toàn bộ người khắp nơi Lâm gia đừng ngoan chứng kiến phải thừa nhận ra. Đã lâu rồi họ chưa chứng kiến trận chiến này đỉnh cấp như vậy. Đều này chỉ có thể thấy giữa toàn thiên tài các gia tộc đấu với nhau. Giờ được tái hiện bởi một tên họ coi thường trước kia.

- Ta mới trọng sinh đã bị ăn hành như vậy, nhưng những gì các ngươi làm Ngọc Nhi và mẫu thân phải trả giá.

Khi thấy hai người Lâm Ngạo và Lâm Chánh bị đánh bật ra đằng sau, nhìn thương thế Lâm Vũ trên áo nhiều chỗ đã rách, dọc cánh tay hoặc thân thể có nhiều vết chảy máu. Tuy nhiên hai người bọn chúng còn thảm hại hơn, đầu tóc bù xù rối hết cả lơn như tổ chim, quần áo đắt tiền sạch đẹp đã bám đen rách tả tơi. Hơi thở ngưng trệ cảm nhận sức lực bọn chúng đang dần giảm sút. Hết cách cả hai nhìn Ngọc Nhi và Yên Nương với con mắt thâm độc.

Từng cơn đau nhức lan tỏa khắp cơ tay khiến Lâm Ngạo khiến hắn tức tối làm gân xanh nổi lên, cho dù như thế nào thì hắn cũng là người co uy tín ở Lâm gia, vậy mà bây giờ lại bị Lâm Động ở trước mặt bao nhiêu người mà nhục nhã.

Lâm Ngạo lòng dạ vốn không rộng rãi, bây giờ chỉ hận không thể lập tức đem Lâm Vũ bầm thây vạn đoạn. Không đánh lại thì làm sao chứ, chỉ cần hắn bắt dữ người thân Lâm Vũ gần đó làm giảm nhịp độ tấn công thì sợ gì không thể giết Lâm Vũ.

Thay đổi kế sách hèn hạ, Lâm Ngạo nhanh chóng biến mất, thay vào đó là một loại ánh mắt âm lãnh tàn nhẫn giống như sát thủ hung tàn hiện lên. Chỉ thấy thân hình hắn như tia chớp, mang theo một cỗ khí thế uy áp vô cùng lao tới trước mặt Ngọc Nhi, hữu quyền nắm chặt định túm cổ vào bắt lấy nàng.

Nào hắn đâu ngờ, Lâm Vũ với đôi mắt trắng dã bất thình lình xuất hiện trước mặt hắn. Lâm Ngạo còn chưa kịp hiểu gì, vì tốc độ mà Lâm Vũ di chuyển quá nhanh, nó chỉ chưa đến nổi một giây đã chặn đứng trước mặt. Một cước đang ngang lưng như trời giáng thịnh nộ ập xuống.

Phụt, Lâm Ngạo mặt biến dạng không chịu được ngụm ra hụp máu tương, cú đá này của Lâm Vũ mang ngoại lực kích kinh khủng, từ dây chằng kéo đến tủy sống của Lâm Ngạo bị đè nén muốn gãy làm đôi vậy. Bị chấn bay xa lê lết trên mặt đất gần mười thước mới dừng lại.

- Ta có lời khen cho ám toáng vừa rồi của ngươi, đáng tiếc mưu hèn kế bẩn trước mặc ta chỉ sử dụng được một lần mà thôi.

Ánh mắt Lâm Vũ sáng rực cả lên khiến đứng dưới xem cũng toát mồ hôi lạnh, không dám căn ngăn vì ai cũng không ai ngu làm đối đầu một con thú dữ cả áp đảo kia. Trong lòng nhiều người có thái độ khác nhau, người thì hả hê khi thấy Lâm Ngạo như chó sắp chết bởi lẽ nơi đầy đã có nhiều người bị Lâm Ngạo ức hiếp coi không ra gì, có kẻ thì vui sướng khi thấy nỗi đau trên kẻ khác, vài người thấy gan Lâm Vũ lớn tới mức chẳng sợ thế lực sau lưng sao.

Nhưng điểm chung ai nấy đều chỉ bàn luận Lâm Ngạo chứ chưa động chạm gì đấy cái gọi là 'phế vật' trước đó ai đều cười chê.

Tiến tới nhấc bổng Lâm Ngạo lên, làm hắn sắc mặt cũng hơi đổi, khác xa vẻ quý tử thiếu tộc trưởng ngạo mạn gì đó ngay lúc đầu. Hắn còn đang khó hiểu vì sao chuyển động lúc nãy bị Lâm Vũ bắt bài, giờ nỗi hận hắn đang ngấm đến thấu xương, hắn hận không giết ngay Lâm Vũ từ đầu, để giờ chỉ biết sợ hãi.

"Ngươi sơ hở rồi, chết đi" Lâm Chánh thừa cơ hội Lâm Vũ không chú ý, nhanh chóng đánh lén thẳng sau đầu, Lâm Vũ vẫn chẳng có dị động nào, nhẹ nhàng ném thẳng Lâm Ngạo hục thẳng vào bức tường đất. Từ hông xoay mình nửa vòng đá thẳng mạn xương bên phải Lâm Chánh, đòn cước mạnh này làm Lâm Chánh úp thẳng mặt xuống đất, phụt cả nước miếng.

Lùi về sau hai thước, bàn tay khẽ chậm rãi nắm chặt, một bóng đen xé rách không khí, kình phong mãnh liệt làm một ít đá vụn trên mặt đất tung lên, xuyên qua bao phủ tay phải Lâm Vũ hấu khí màu xanh từ trong cơ thể Lâm Vũ dũng mãnh tuôn ra. Hà khí tụ hóa thành nguyên hình con cự hổ khí chất gầm hét xung mãnh.

- Quyền này là trả cho những gì ngươi đã làm người thân ta - Toái Lưu Sư Tử Quyền.