Thiên Mệnh Kiếm Đạo (Thần Kiếm Mù)

Chương 23: Nhiều sao?




Từ Chính Kiệt cũng không nói gì, nhưng tính cách tôn kính trưởng giả như vậy làm người ta rất thích.



Thiếu niên đột nhiên mở miệng nói: "Từ trưởng lão, Đại Hạ kiếm tông nhận luôn cả người mù sao?"



"Ha ha ha ha hắc, tiểu tử ngươi mắt mù. .. Nhưng tâm không mù!"



"Thật không biết gia gia ngươi là ai mà có thể dạy ra quái vật như ngươi, thứ sau lưng ngươi chắc đến hai trăm cân đúng không?”



Thiếu niên ngại ngùng cười: "Năm trăm cân."



"À... Coi như ta không hỏi."



"Đại Hạ kiếm tông..."



Giọng của ông lão rất mềm nhẹ, dừng lại một lát rồi tiếp tục nói.



"Đây là một tông môn đáng để phó thác tánh mạng, người mù thì thế nào, người què đã ra sao?"



"Lòng ta có đạo, khiếm khuyết có thể trói buộc được sao?" Vừa dứt lời, Lý Quan Kỳ chỉ cảm thấy tinh thần chấn động!!



"Hay cho một câu lòng ta có đạo, khiếm khuyết có thể trói buộc được saoll Hay cho một Đại Hạ kiếm tông!!"



"Khó trách gia gia chỉ đích danh muốn ta tới nơi này."



Trên mặt ông lão đột nhiên tràn đầy nụ cười, ông nói: "Đi thôi, dẫn ngươi đến biệt viện dừng chân trước."





"Ta còn phải trở về xem có thể nhận thêm vài đệ tử trở về hay không, núi Thiên Lôi chúng ta ít người, nhưng rất đoàn kết."



Soạt!!



Lý Quan Kỳ lắng lặng hưởng thụ tất cả của bây giờ, nhắm mắt lại cảm nhận tiếng gió bên tai.



Hai người bay qua bên cạnh một đàn nhạn, hắn vươn tay chạm vào cánh của một con nhạn.



Chim nhạn phát ra một tiếng kêu bất mãn rồi bay ra xa tránh né bọn họ.



Khóe miệng Lý Quan Kỳ hơi nhếch lên, lộ ra một ý cười ôn hòa.



Không bao lâu sau hắn liền thấy một ngọn núi cao ngất trong mây.



Mà trên đường đến đây cũng xuất hiện rất nhiều ngọn núi khổng lồ như trụ đá.



Khó trách trước đó những người kia lại nói Đại Hạ kiếm tông được gọi là 'Ba nghìn kỳ phong, tám trăm tú thủy!



Ông!!



Một kết giới lờ mờ ẩn chứa sức mạnh lôi đình xuất hiện trước mặt hai người, sau đó Từ Chính Kiệt lấy ra một thẻ ngọc, kết giới liền mở ra một lối vào.



Ông lão giải thích: "Kết giới tra xét ra khí tức của người lạ nên mới thế, chờ ngày mai sau khi kết thúc nghi thức nhập núi thì sẽ đưa thẻ ngọc thân phận cho ngươi, ngày sau ra vào núi




Thiên Lôi cũng không sợ kết giới này chặn lại nữa."



Trên đường lên núi, ven đường có vô số đình đài lầu các cao lớn, cũng có không ít biệt viện trong núi.



Ông lão cười nói: "Biệt viện của ngươi ở trên này, ở vị trí sườn núi thì đi đâu cũng tiện."



"Viện của ngươi còn có một miếng linh điền nhỏ, tông chủ rất coi trọng ngươi."



Lý Quan Kỳ cũng hết sức tò mò, mang theo nghi ngờ mà hỏi: "Vì sao tông chủ lại ban thưởng nhiều như vậy cho ta? Có nhiều quá hay không... "



"Nhiều sao?" Ông lão cười híp mắt nhìn hắn và hỏi.



"Hơi nhiều, cảm thấy quá bất ngờ."




Ông lão chắp hai tay sau lưng, nhẹ giọng nói: "Không nhiều chút nào..."



"Nhiều năm qua Đại Hạ kiếm tông phát triển không tốt nên nền tảng suy yếu."



"Nếu không sao chỉ ban nhiêu đây cho ngươi?"



"Đổi lại là đại tông khác thì linh thạch, pháp bảo, thuật pháp, bí tịch gì cũng cho ngươi tùy ý lựa chọn."



"Cho dù ngươi muốn trưởng nữ cổ tộc làm tiểu thiếp của mình cũng được!"




Lý Quan Kỳ nghe vậy thì lộ ra vẻ mặt không thể tin, nhưng ông lão vẫn nói tiếp.



"Nhưng. . . Nơi này là Đại Hạ kiếm tông, muốn có được cái gì cũng phải tự cố gắng để lấy được!"



"Được rồi, đây là biệt viện của ngươi, ta đi về trước."



"Còn chuyện trong tông môn thì ngày sau ngươi từ từ tìm hiểu đi, hôm nay nghỉ ngơi trước."



"Tiểu Bao Tử, ta đi đây ~"



Còn không chờ thiếu niên phản ứng thì ông lão đã biến mất tăm hơi.



Vừa quay đầu lại, thiếu niên liền thấy một tiểu nha đầu sáu bảy tuổi ngồi xổm ở cửa viện.



Tiểu nha đầu búi hai búi tóc cực cao, mặc một cái áo màu sắc rực rỡ, đôi mắt tròn xoe trông cực kỳ đáng yêu.



Cô bé ngồi xổm dưới đất, hai tay cầm một cái bánh bao đang trợn to mắt nhìn hắn.