Thiên Mệnh Khả Biến

Chương 638: Phán Xử




-Hồi sinh người chết? Đó là 1 trong 3 điều cấm kị của Vũ trụ.

Vũ Minh Kiệt buông cổ Phạm Viết Tuệ ra, rổi quay trở về bàn. Hắn rít 1 hơi thuốc với vẻ mặt bất cần. Hắn đã trải qua nhiều chuyện, hắn đã không còn ôm nhiều hi vọng vào những thứ hão huyền nữa.

Nhưng trong sự bất cần này, Phạm Viết Tuệ vẫn nhìn ra 1 nỗi buồn sâu thẳm bên trong kẻ đối diện. Hắn đưa tay lên xoa xoa cái cần cổ, không hề để lộ chút đau đớn nào ra ngoài, mà lại nở 1 nụ cười đắc ý.

-Đến cả kẻ tỉnh táo như Nguyễn Thế Sơn còn ôm chút hi vọng ở nơi hoang mạc ấy, vậy Thiếu tướng có gì ngại ngần để không thử 1 lần xem sao? Chỉ là 1 chuyến đi ngắn mà thôi.

Vũ Minh Kiệt liếc mắt nhìn tên thiếu niên khó ưa trước mặt.

-1 kẻ non nớt như ngươi làm sao có thể biết được nhiều chuyện tới vậy? Ai đã nói cho ngươi biết những thông tin đó?

-Cũng chẳng cần phải giấu giếm gì ngài, nếu như việc minh bạch giữa 2 chúng ta khiến ngài tin tưởng tôi hơn. Kẻ đã tiết lộ cho tôi những thông tin trên là 1 Shadow Runner. Họ gọi anh ta là Lonely Boy.

3 lớp tường của Long Thành là công trình kiên cố bậc nhất trong lịch sử Đế quốc, là tinh hoa của 120 vị Tiến sĩ hợp tác thiết kế trong 60 năm, và 12 nghìn nhân công thực hiện trong suốt 270 năm sau đó. Lớp tường cuối cùng bao quanh Hoàng thành, cũng là lớp tường kiên cố nhất, hoàn thành vào Kỉ lịch 3407, cho tới nay đã vững vàng tồn tại hết 2700 năm mà không hề có 1 vết xước.

Lớp tường thành này cắm sâu vào hơn 700m trong lòng đất, và khúc rộng nhất của nó là ở phía Tây, với chiều rộng tối đa lên tới nửa cây số.

Từ vị trí đó đi sâu xuống dưới, qua 1 hành lang mà chỉ có những người có thẩm quyền mới được phép bước qua, đi xuống dưới lòng đất 300m, sẽ thấy 1 cánh cổng u tối mang tên Quỷ Môn Quan. Nếu quan sát kĩ càng sẽ thấy cánh cổng này được xây dựng dựa trên 1 phế tích cũ đã chìm sâu trong lòng đất từ rất lâu về trước.

Những di tích này tồn tại bên dưới móng bức tường thành vốn không có gì lạ lẫm. Hay có thể này, những bức tường này đã được cố ý xây dựng qua các phế tích để kết nối chúng lại với nhau, đưa chúng trở thành 1 phần của Trận pháp khổng lồ.

Bước qua Quỷ Môn Quan, là bước vào 1 không gian rộng lớn bị giam hãm bởi 2 bức tường thành kiên cố, nơi đây chính là khu biệt giam những trọng phạm của Triều đình Đại Nam.

Tiếng bước chân vang vọng trong nơi ngục tù. Mấy tên lính canh chạy tới giơ tay chào hỏi 2 người vừa bước tới. Bọn họ trao đổi chút gì đó, rồi đám lính tách thành 2 hàng cho 2 người kia đi qua.

Dọc 2 bên lối đi là những buồng giam khá hiện đại và sáng sủa, giam giữ những tù nhân ăn mạch sạch sẽ tinh tươm, khiến người ngoài khó mà nghĩ rằng nơi đây là 1 khu biệt giam nằm sâu dưới lòng đất.

Nhưng cũng không hẳn là không có vài phòng giam mang tới cho người ta cảm giác kì dị. Ví dụ như 1 buồng giam có 1 phạm nhân chẳng biết nam hay nữ, bị đóng đinh trên tường, 2 tay cánh tay dang rộng, tóc đen dài xõa xuống che phủ gương mặt. Có buồng giam thì hoàn toàn đảo ngược, bàn ghế được dính chặt trên sàn nhà, còn phạm nhân cũng trong tư thế treo ngược ấy, ung dung ngồi trên ghế và uống trà. Nước trà cũng bám vào cốc chứ không hề chảy xuống đất.

2 con người kia thản nhiên bước qua dãy phòng giam ấy, đi tới cuối cùng. Họ đụng phải 1 bức tường đá lớn vuông vức, khắc trên đó là 1 văn bản viết bằng thứ tiếng Đại Nam cũ kĩ. Bên dưới văn bản ấy là 1 dấu Âm Dương Long Ấn đại diện cho Quốc huy của Đại Nam Đế quốc, kèm chữ kí của Vương Nhất Quan, Đại Nam Đế Vương đời thứ nhất.

-Hiến pháp Đế quốc Đại Nam, công bố toàn thiên hạ vào ngày 1 tháng 12 Kỉ lịch 3000, kí tên, Vương Nhất Quan.

Vương Thụy An đứng trước tảng đá ấy, ngước đầu nhìn lên di sản mà tổ tiên ông ta để lại. Đây là 1 trong 5 bản khắc đá duy nhất được ban hành cách đây hơn 3000 năm, đánh dấu sự ra đời của Đại Nam Đế quốc. 1 bản được đặt trước Tòa án tối cao, còn 1 bản được đặt trong Đế Vương Cung.

Phiến đá này thực ra còn đóng vai trò như 1 cánh cửa. Phía bên dưới tảng đá là 10 viên đá tròn xếp hàng ngang. Thông thường, cần 10 tên cai ngục cùng vận Khí lực truyền vào 10 viên đá ấy mới có thể mở ra cánh cửa.

-Anh trai, tránh ra nào.

Người đi phía sau ông ta, chính là Vương Chính Đức. Ông ta bước tới phía trước, cởi chiếc áo mình đang mặc ra, để lộ tấm lưng trần xăm kín 1 bản văn hoàn toàn tương tự.

Vương Chính Đức đưa bàn tay mình chạm lên dấu Âm Dương Long Ấn. Ông ta trụ người xuống, cơ bắp bất ngờ cuồn cuộn nổi lên trên cơ thể gầy gò. Hình xăm phía sau lưng ông ta phát ra ánh sáng rực rỡ, chiếu lên vùng không gian bên trên, xếp thành 1 Trận pháp hình tròn ẩn chứa nhiều quy tắc phức tạp.

Bàn tay còn lại của ông ta giơ lên, nắm lấy Trận pháp ấy, kéo nó về, ấn vào dấu Âm Dương Long Ấn.

Xung quanh dấu ấn xuất hiện 1 vòng tròn Trận pháp bao quanh. Sau đó, dấu ấn ấy từ từ xoay chuyển.

10 phiến đá tròn xung quanh cũng xoay theo dấu ấn ấy.

Toàn bộ nơi đây rung chuyển. Cánh cửa đá dần được kéo lên, để lộ ra 1 lối đi tối tăm ẩm thấp dẫn xuống bên dưới.

Phía dưới đó mới là đại lao thực sự của Đại Nam Đế quốc.

Phạm Viết Phương sau 3 tháng giam cầm, cân nặng đã sụt đi không ít. Lão vốn đã gầy gò, nay càng như 1 bộ xương được dán ngoài bởi 1 lớp da xù xì nhăn nheo. Gương mặt lão hóp xuống để lộ ra 2 con ngươi to tròn nhô ra khỏi 2 hốc mắt.

Bất chấp thân xác tàn tạ đáng thương ấy, lão vẫn vừa ngồi tựa lưng vào đống rơm rạ bên trong lao ngục tối tăm hôi thối, vừa duy trì nhịp thở đều đặn khoan thai.

-Vẫn còn gắng gượng chút hơi tàn ở thế gian này ư? Lão già?

Tiếng Vương Thụy An vang lên làm lão he hé mở mắt. Con mắt mờ đục nhìn về phía kẻ mới tới.

-Thụy An với Chính Đức à? Chỉ có 2 đứa mày xuất hiện ở đây, vậy thì tao đoán Vũ Hoành chắc đã không còn ở Đế Vương Cung nữa nhỉ?

-Ta không muốn vòng vo với ngươi, Phạm Viết Phương – Vương Thụy An nói – Cái chết của Nhai Đạo, có liên quan gì tới ngươi không?

Vương Nhai Đạo, là tên đương thời của Vương Lập Đế, đồng thời xét theo vai vế cũng là cháu họ của Vương Thụy An.

-Nhai Đạo? À? Cha của Bá Thế và Vũ Hoành phải không? 2 đứa bay tốn công tốn sức tới tận đây chỉ để hỏi ta câu này thôi sao? Thật là quá rảnh rỗi mà.

-Trả lời đi.

-Liên quan? Tao có liên quan. Thì sao?

-Ngươi đang nhận tội mình có tham gia mưu hại Tiên Đế?

-Mày bị ngu à, Thụy An? Đầu óc tụi bây có vấn đề à? – Phạm Viết Phương cười khành khạch – Tao nói là tao có liên quan, còn tụi bây lại xuyên tạc theo ý mà tụi bây muốn nghe à? Tao có liên quan, cũng giống như chúng mày có liên quan vậy.

-Đừng có ăn nói hàm hồ!

-Tiên Đế băng hà, ảnh hưởng tới tao, ảnh hưởng tới tất cả tụi bây, ảnh hưởng tới cả cõi Đại Nam này, ảnh hưởng tới cả thế giới. Ai mà chẳng có liên quan chứ? Mày hỏi câu nào bớt ngu hơn được không, Thụy An? Đừng làm tao thất vọng vậy chứ.

-Nhai Đạo có tài năng và khí phách xuất chúng như vậy, há lại có thể chết đơn giản như thế sao? Nói cho ta những gì ngươi biết, và Tòa án sẽ xem xét xóa bỏ mọi tội danh của ngươi, Phạm Viết Phương ạ.

-Khó khăn lắm mới bắt được ta vào ngục, giờ lại thả ta đi dễ dàng như vậy sao?

-Vương Vũ Hoành có vẻ khá e sợ ngươi – Vương Thụy An ngạo nghễ nói – Nhưng trong mắt ta, ngươi cũng chỉ là 1 lão già vô dụng. Nào, cơ hội béo bở dành cho ngươi đấy, Phạm Viết Phương, và Tòa sẽ phán cho ngươi vô tội.

-Phán xử ta? – Phạm Viết Phương cười – Không, không, không. Không phải, Vương Thụy An thân mến ạ. Người sẽ phán xử tất cả, không phải là các ngươi, cũng không phải là ta. Kẻ sẽ đứng trên tất cả thế gian này và phán xử nó, không phải là ai trong tất cả chúng ta. Há há há há há há...

Phạm Viết Phương cứ thế bò lăn bò toài ra cười. Tiếng cười dai dẳng kéo dài vang vọng khắp cả lao ngục tăm tối.