Thiên Mệnh Khả Biến

Chương 273: Khẩu hiệu vu vơ




- Cái thực đôi lúc còn không quan trọng bằng cái ảo.

- Ừm... Thầy nói vậy tức là sao ạ?

Câu hỏi của Vương Thành Văn, khiến Hà Chí Thương giật mình trở về với thực tại. Đợt thi cuối cùng môn Văn, không còn là bài thi viết nữa, mà là thi vấn đáp.

Đợt thi này có nhiều giám khảo luân phiên kiểm tra các thí sinh, nhưng Vương Thành Văn được đích thân chủ khảo gọi tới.

- Cái thực, là thứ khách quan tồn tại. Không cần tới con người, không cần tới sinh vật, không cần tới ý thức tiếp nhận, nó vẫn luôn tồn tại. Giống như chiếc ghế ta đang ngồi đây, dù ta có còn ở đây hay không, chiếc ghế vẫn ở đó. Nhưng cái ảo, là cách ta nhìn chiếc ghế ấy. Kiến giả nhất phận. Mỗi người quan sát sự vật, lại có một cái nhìn khác nhau. Đó không còn là sự thật nữa, mà chỉ là ảnh chiếu của sự thật mà thôi.

- Ừm.

- Em có hiểu không?

- Em không rõ lắm thầy muốn nói gì, nhưng em lại nhớ tới cái hộp của Schrodinger.

- Cái hộp... gì cơ?

- Cái hộp của Schrodinger. Anh Quang từng kể cho em. Là một loại lý thuyết liên quan tới Vật lý lượng tử. Schrodinger cho rằng, nếu ta bỏ một con mèo cùng một ly thuốc độc vào một cái hộp kín, và không cách nào quan sát được chuyện gì xảy ra bên trong hộp, thì làm sao biết con mèo còn sống hay đã chết? Chỉ có cách là mở hộp ra quan sát. Và ông ấy cho rằng, trong khi cái hộp còn đóng kín, con mèo rơi vào hai loại trạng thái cùng một lúc: sống và chết. Lý thuyết lượng tử cũng dựa trên lý thuyết như vậy, vạn vật luôn nằm ở một trạng thái bất định.

Hà Chí Thương nở một nụ cười.

- Chà. Thầy không ngờ giữa Khoa học và Triết học, lại có những sự tương đồng tới vậy.

- Đó chính là lý do mà thầy Nguyễn Mạnh viết ra Văn học lý trí. Có những thứ, cần lý trí để có thể xét đoán.

- Vậy Văn học lý trí, em đã nắm được tới đâu rồi?

- Em đọc được hơn ¼ quyển, nhưng không hiểu rõ lắm. Có lẽ trong tương lai, em sẽ hiểu được nhiều hơn.

- Vậy em có thể giải thích rõ hơn, về những điều mà em đã viết trong bài luận hôm qua chứ?

- Vẫn về vấn đề Thiên Mệnh ấy ạ?

- Đúng vậy. Thầy muốn trực tiếp nghe kiến giải của em.

Văn đưa ngón tay lên cằm, nhíu mày suy nghĩ.

- Kiến giải... Em cũng chẳng có kiến giải gì về vấn đề ấy cả. Nó quá rộng lớn, còn em mới chỉ là một học sinh lớp 6. Nhưng khi nhìn Nam Đế Vương Vũ Hoành một mình chinh phạt Vrahta, em chợt có cảm giác, ông ấy có thể nắm được thứ đó trong tay. Thứ mà thầy gọi là Thiên Mệnh ấy.

- Vì sao? Chỉ là một cuộc chiến nhỏ, với những sự sắp đặt kĩ càng. Có hàng nghìn hàng tỉ cách để Vương Vũ Hoành chiến thắng một vương quốc nhỏ yếu như vậy.

- Ừm. Có lẽ là vậy. Em cũng nghe nói quân đội Đại Nam rất mạnh. Và em cũng tin rằng mọi thứ đã được sắp xếp rất khéo léo. Nhưng đó không phải là điều khiến em cảm thấy ấn tượng.

- Vậy em ấn tượng với cái gì?

- Sự quyết đoán.

- Hửm?

- Sự quyết đoán. Dám nghĩ dám làm. Kể cả khi người ta có đủ năng lực để làm một điều gì, chưa chắc họ đã đủ dũng khí để làm điều đó. Thứ mà Vương Vũ Hoành có, chính là sự kiên quyết tới mức liều lĩnh. Ông ta đích thân bắt tay vào thực hiện thứ viễn cảnh do mình vẽ ra. Đó chính là điều em cảm thấy ấn tượng. Thiên Mệnh, phải do bản thân đứng ra nắm lấy.

Cạch!!

Cây bút trong tay Hà Chí Thương rơi cạch xuống bàn. Tới lúc này, hắn đã hiểu. Để có được sự hiểu này, hắn đã lặn lội đường xa tới tận thành phố này, tổ chức kì thi này, sắp đặt bao nhiêu thứ để có được buổi nói chuyện này.

Từ ý tưởng thực hiện sự kiện giao lưu, tới cuộc gặp gỡ với Trần Phương Linh, sau đó là biết tới Vương Thành Văn.

Giống như dòng Thiên Mệnh đã đẩy hắn đi từng bước từng bước một, để được gặp gỡ đứa trẻ này.

Hắn đã hiểu, vì sao hắn thất bại. Vì sao hắn cố gắng hàng năm trời mà không thể đột phá giới hạn, không thể bước vào tầng Vô thức thứ 16. Vì sao khi đó hắn đã có thể bước vào, mà lại bị tầng 16 đào thải.

Bởi vì hắn quá sợ hãi. Hắn quá hèn nhát.

Đường đường là 1 trong 5 kẻ mạnh nhất thế giới, thậm chí là mạnh nhất lục địa Viễn Đông này, nhưng hắn lại lựa chọn một giải pháp an toàn. Hắn mượn Thần khí của người khác, hắn dùng tới phân thân, hắn dựa vào trận pháp tổ tiên để lại.

Hắn chưa bao giờ trực tiếp đối diện với Thiên kiếp của mình.

Đó chính là điểm khác biệt giữa hắn với Vương Vũ Hoành. Tên đó sẵn sàng một mình lao vào hang ổ của địch, một mình đối diện Chiến Thần Hộ Quốc, dám đương đầu với kẻ mạnh nhất thế giới Kwaruh, dùng chính cơ thể mình để phá tan gông cùm, dùng mọi giá để có được sức mạnh.

Hoá ra, đây chính là thứ hắn còn thiếu.

Hà Chí Thương nhoẻn miệng cười. Một kẻ đã bước vào Đại Thư viện, đã có được lượng tri thức vượt xa hơn người thường, lại được một đứa trẻ 12 tuổi khai sáng.

Nhưng vì sự khai sáng này, dù là bất cứ cái giá nào hắn cũng dám trả.

- Vương Thành Văn, em có biết vì sao hôm trước thầy lại ra đề như vậy không?

- Em không. Nhưng thầy có vẻ khá bị ám ảnh bởi cái khái niệm về “dòng chảy của thế giới”. Khi ra đề như vậy, thầy sẽ nhận được rất nhiều câu trả lời. Vì vậy, em không chắc lắm mà chỉ đoán thôi, nếu thầy đang mong muốn tìm kiếm một lời khuyên, thì cách thức đó là dễ dàng nhất.

Hà Chí Thương phá lên cười.

- Khà khà khà. Đúng vậy. Thầy cần một câu trả lời, một lời khuyên. Không chỉ các đội tuyển Văn đâu, thầy cũng đã để các giám khảo làm thử bài kiểm tra này. Có một người tên là Lưu Vĩnh Khang, văn phong của ông ta khá giống với em, chắc là thầy dạy em?

Văn gật đầu.

- Đối với một Thạc sĩ, bút lực như vậy đã khá đáng kinh ngạc. Nhưng rất tiếc, câu trả lời của ông ta cũng không hợp với thầy. Trong hàng trăm bài làm, chỉ có bài của em và Trần Phương Linh là phù hợp với vấn đề của thầy nhất. Em không biết em đã giúp thầy nhiều tới mức nào đâu! Người Bắc Hà có ơn phải trả. Vì sự giúp đỡ này, thầy có thể thực hiện một yêu cầu bất kì của em!

- Yêu cầu bất kì? Yêu cầu nào cũng được ạ?

- Đúng vậy. Có lẽ em vẫn chưa biết thầy có thể cho em những gì nhỉ? Dù em có muốn sở hữu cả ngôi trường này, quản lý cả thành phố này, hay thậm chí là Cực phẩm Bảo vật, thầy đều có thể cho em!

Những thứ trên, đối với Bắc Hoàng đều không đáng là bao. Hơn nữa, đối với Vương Thành Văn, chỉ cần thằng nhóc có ấn tượng tốt với hắn, thì dù có là một nửa Bắc Hà, hắn cũng không tiếc. Bởi vì...

- Cảm ơn thầy. Em không cần gì đâu.

-?!!! Sao cơ? Em không cần gì? Có cần suy nghĩ lại không?!

- À ừm... Cũng không phải là em không cần gì. Trước khi đi thi, thầy hiệu trưởng có bảo em phải giúp cho nhà trường nở mày nở mặt. Nếu được, em muốn trường Kình Ngư đứng nhất kì thi cơ, nhưng hơi khó. Các anh chị Giang Hạ điểm cao quá.

Cạch!!

Cây bút vừa được cầm lên, lại rơi xuống lần nữa. Kình Ngư? Là cái ngôi trường vô danh ấy hả? Chỉ là thành tích của một học viện nhỏ, có đáng để được coi là quan trọng không? Còn quan trọng hơn Cực phẩm Bảo vật sao? Hà Chí Thương có để ý tới các hoạt động gần đây của Vương Thành Văn. Hoá ra, thằng nhóc này nỗ lực nhiều như vậy, chỉ bởi vì muốn trường Kình Ngư có thành tích tốt sao? Chỉ vì lời khẩu hiệu vu vơ của lão viện trưởng sao?

Hà Chí Thương lại mở to mắt nhìn kĩ Vương Thành Văn. Đứa nhóc này, thật kì lạ.

- Khà khà. Muốn đứng nhất, thật sự không khó như em nghĩ. Dù sao thì, đám thiên tài Giang Hạ cũng không tham gia thi đâu.

- Sao vậy ạ?

- Bọn họ có việc bận đột xuất.

- Tiếc thật.

- Sao em lại tiếc?

- Vì đây là một cơ hội thể hiện bản thân rất tốt. Các anh chị ấy giỏi vậy mà...

- Kể cả khi bọn họ thuộc phía Bắc Hà?

- Bắc Hà với Đại Nam, có gì khác nhau chứ? Chỉ có kiến thức và trình độ là giá trị thật sự mà thôi.

- Khà khà. Em thật kì lạ.

- Không đâu. Em không kì lạ gì hết. Em chỉ là người bình thường mà thôi.

Hà Chí Thương tủm tỉm gật gù, cầm lên cây bút, lần theo danh sách tìm cái tên Vương Thành Văn. Đây rồi. Sinh ngày 1/6/6001? Hắn hơi nhíu mày. Nhưng sau đó, hắn giãn cơ mặt, vui vẻ đánh xuống một con số.

Kì thi vấn đáp. Vương Thành Văn. Điểm tối đa.