Thiên Mệnh Khả Biến

Chương 253: Vương Thành Văn đấu Vương Thế Kiệt (phần 2)




Batter bị pitcher ném bóng trúng người, được tính là deadball, batter được đưa thẳng lên gôn 1. Về lý thuyết, cũng là một kiểu né người.

Nhưng pha deadball này, cũng là ngoài ý muốn của Văn. Đây là lần đầu tiên nó ném bóng trên sân chính thức. Dù cho có là tuyển thủ thi đấu chuyên nghiệp, deadball vẫn có thể xảy ra.

Khiến Vương Thế Kiệt lăn quay ra mặt đất như vậy, cũng khiến nó áy náy.

Trọng tài chạy tới, lay lay Vương Thế Kiệt. Gọi 3 lần thì hắn tỉnh dậy, mặt ngơ ngơ ngáo ngáo như vừa trở về với thực tại. Sau khi hoàn hồn, hắn quay ra cắn răng chỉ thẳng vào Vương Thành Văn, mắt trợn trằng, miệng lắp bắp không nói nên lời.

Thù mới chưa tan, hận cũ đã đến, chỉ tiếc không thể lao vào xẻ thịt lột da thằng khốn nạn kia.

Con trai Thứ sử Quy Hoá, tương lai nắm trong tay 6 tỉnh thành, lại bị một thằng thường dân 2 lần liên tiếp chọi vào mặt, trước bao nhiêu người nằm lăn quay ngất xỉu, chắc chắn sẽ thành trò cười cho thiên hạ.

Vương Thế Kiệt bịt tai cũng đoán được khắp các khán đài người ta đang rầm rì nói xấu mình, nhưng không còn cách nào khác. Hắn cũng không phải loại người giận quá mất khôn. Còn đang giữa trận đấu, hắn vẫn cần phải thể hiện phong độ của mình.

Vì vậy, Vương Thế Kiệt lắc lắc đầu, ra vẻ không sao, chống cây gậy đứng dậy, sau đó chầm chậm bước về phía gôn 1.

Trên bục ném, Vương Thành Văn theo đúng lễ nghĩa, ngả mũ cúi đầu xin lỗi, khiến Vương Thế Kiệt kiềm chế lắm mới không ném cây chày vỡ đầu thằng này.

Chỉ có catcher trường Kình Ngư lén lút giơ ngón tay cái.

Tốt lắm! Bảo nó né Vương Thế Kiệt, ai dè nó né thiệt, chỉ bằng một cú ném.

Nhưng tới lượt đập thứ 2, có lẽ không còn đơn giản như vậy. Vì các tay đập bên phía Vô Cực, đang đằng đằng sát khí. Tay đập thứ 2, tuy không phải tay đập chủ lực, nhưng trình độ chung của Vô Cực không phải là thấp, nếu so với một pitcher lính mới như Vương Thành Văn, đã đủ sức ăn vã.

Các lượt đập từ số 1 tới số 5, đều là những tay đập mạnh. Từ số 6 đến số 9, thường là những tay đập yếu nhất của đội. Nếu có thể sống sót qua 5 lượt đập đầu tiên, pitcher sẽ dễ thở hơn rất nhiều.

Vương Thành Văn biết rõ sức mạnh của các tay đập đối phương, nhưng nó không sợ. Đến Vương Thế Kiệt nó còn không sợ, thì sợ gì những người khác.

Nhìn nét mặt những tay đập bước lên, nó nhận ra rằng bọn họ đang vô cùng nôn nóng muốn chơi một cú homerun trả đũa. Tâm lý như vậy, chắc chắn bọn họ sẽ vung gậy rất nhanh.

Vì vậy, pha bóng đầu tiên nó ném, lại là một đường bóng chậm. Là một đường bóng với độ xoáy cao nhưng tốc độ thấp, nên nếu nhìn trực diện, rất dễ tưởng là một pha bóng nhanh.

Strike!!

Quả nhiên đối thủ vung gậy quá sớm, đập hụt quả bóng.

Lần đập thứ 2, chắc chắn bên kia sẽ chột dạ và quan sát thật kĩ đường bóng. Vì vậy, cú ném lần này lại là một pha bóng rơi, splitter. Bóng sẽ đột ngột rơi xuống ngay trước mặt batter.

Pha bóng này, khiến đối thủ giật mình vung gậy đập, phản ứng cũng khá nhanh, nhưng góc độ đập lại không được đẹp cho lắm. Bóng bay bổng lên trời, sau đó rơi ra ngoài đường biên, foul. Foul, tức là đánh bóng bay ra ngoài góc 90 độ của sân bóng.

2 cú foul đầu tiên sẽ được tính như strike, vì vậy hiện nay Văn đã có 2 strike. Chỉ cần 1 strike nữa, nó có thể loại trực tiếp đối thủ, hay còn gọi là strike out.

Nếu sau đó loại liên tiếp 2 người nữa, sẽ kết thúc lượt phòng thủ.

Nhưng Văn không muốn như vậy. Giả sử có thành công strike out được 2 người liên tiếp, vậy lượt đập cuối cùng chính là batter thứ 4. Không biết Vương Thế Kiệt có phải tay đập mạnh nhất của Vô Cực hay không, nhưng batter thứ 4 chắc chắn cũng không kém là bao.

Bởi nó đã sơ ý để Vương Thế Kiệt lên gôn 1, nên lượt tấn công đầu tiên này của Vô Cực kéo được tới batter thứ 4, đây mới chính là điểm đáng sợ của tay đập thứ 1.

Nếu có runner trên sân, và tay đập thứ 4 đập được 1 cú dài, rất có thể runner sẽ chạy thẳng về home ghi điểm. Đây chính là lý do vì sao lúc nãy nó không muốn né Vương Thế Kiệt mà muốn trực tiếp loại hắn ra ngoài. Catcher của đội dù dạn dày kinh nghiệm cũng không nhìn xa trông rộng được như nó.

Nhưng còn một điều nó cần phải quan tâm, là runner trên gôn 1, có thể chạy bất kì lúc nào để chiếm gôn 2, mà không cần quan tâm nó có strike được tay đập hay không. Để runner chạy càng gần tới gôn 3, áp lực bị ghi điểm càng lớn.

Runner hiện nay, là Vương Thế Kiệt. Dám cá không chỉ đập hay, mà hắn cũng chạy rất nhanh. Vô cùng phiền phức. Nếu đổi lại không phải Vương Thế Kiệt, mà là Vũ Hải Phong, chỉ sợ phiền phức càng nhiều hơn nữa.

Nó đưa mắt nhìn Vương Thế Kiệt. Tên này đứng ở gôn 1, không xa không gần gôn, mặt nhởn nhơ khinh thường thế gian. Hắn sẽ chạy? Hay là không? Giờ phút này, cần phải đoán được ý đồ của hắn.

Điểm bất lợi của những pitcher thuận tay phải, đó là khi ném họ phải quay lưng về runner ở gôn số 1, không thể quan sát được các động tác của đối phương.

Vương Thành Văn giơ chân trái lên, lấy chân phải làm trụ, tay phải nắm bóng đưa lên gần tai, nó chuẩn bị ném. Đúng lúc này, nó quan sát thấy, tay đập của mình có hơi thả lỏng vai. Nảy bóng! Đối thủ chuẩn bị nảy bóng hi sinh!

Dù chỉ là một quan sát thoáng qua, dù chưa có nhiều cơ sở để kết luận, nhưng nó biết, khả năng rất cao là Vương Thế Kiệt đã bắt đầu chạy!

Nguyên nhân dẫn tới phân tích này vô cùng đơn giản, vì nó thử đặt mình vào vị trí của Vương Thế Kiệt và rồi dùng tư cách của tên này để đặt mình vào vị trí của nó. Một khi đã thấy pitcher giơ chân lên chuẩn bị ném, nó cũng sẽ chạy. Vì khi đó pitcher không thể vặn người ném bóng sang gôn 1 được nữa.

Khả năng cao như vậy, Vương Thế Kiệt sẽ chọn, và nó sẽ đoán rằng Vương Thế Kiệt sẽ chọn. Và vì vậy, nó đưa ra lựa chọn phù hợp với lựa chọn mà nó đoán rằng Vương Thế Kiệt sẽ chọn ấy. Nó cần phải chuyền bóng về gôn 1!

Không cần vặn người 180 độ, nó chỉ cần xoay mũi bàn chân. Đây là một kĩ thuật trong Kim Kê Cước mà nó mới học. Chân trái vừa giơ lên về phía đối diện, hoàn toàn có thể đá vòng ra phía trước, chính là Kim Kê Đảo Sơn. Sau khi đá chân trái ra phía gôn 1, nó thuận đà vặn người, ném thẳng quả bóng về phía đó.

Cùng thời gian này, nó nhìn thấy, quả nhiên, Vương Thế Kiệt đã chạy, hơn nữa cũng chạy được khá xa. Nhưng dù hắn có chạy nhanh mấy, cũng không bằng tốc độ bay của quả bóng.

Vương Thành Văn ném thẳng về cho người giữ gôn 1.

Vương Thế Kiệt điên cuồng quay người, lao như điên về lại gôn 1. Hắn phải chạm vào gôn trước khi người giữ gôn bắt được bóng.

Hắn lao tới, trượt dài trên mặt đất, khói bụi mù mịt, bay vào mắt vào miệng, vào mũi hắn, nhưng hắn không màng tới, hắn phải chạm được vào gôn.

Rốt cuộc, đã chạm tới. Nhưng người giữ gôn, đã bắt được bóng từ bao giờ.

Trọng tài giơ tay phán quyết.

Out!!

Vương Thế Kiệt, out.

Cả khán đài xôn xao.

Một pitcher lạ hoắc của một ngôi trường vô danh. Loại được cả Vương Thế Kiệt!

Hơn nữa, còn là loại hắn trong tư thế bò lê dưới mặt đất, cát bụi bám đầy người, vô cùng chật vật. Khi hắn đưa mắt ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy đứng trên bục ném, một đứa trẻ gầy gò.

- Vương Thành Vănnnnn!!!!! - Vương Thế Kiệt gào lên điên dại.