Thiên Mệnh Giang Hồ

Chương 6: Lãnh Nguyệt Băng




Thành Trường An không hổ là nơi hội tụ của các thương nhân phương Bắc, đường đi thì rộng rãi, các cửa hiệu san sát nhìn mãi không thấy điểm dừng. Tuy đã nửa đêm nhưng trên đường phố người đi lại không ngớt, thậm chí rất nhiều cửa hiệu vẫn còn sáng đèn buôn bán.

Tiểu Mã vai đeo túi vải nháo nhác nhìn xung quanh thầm khen ngợi vẻ đẹp lãng mạn đầy thơ mộng, hắn nhìn sang vừa đi vừa nhìn sang hai bên rồi quyết định chọn lấy một tiểu điếm nhìn có vẻ rẻ. Bên trong chỉ thấy đại sảnh vẫn còn giăng đèn sáng rực, vài người đang túm năm tụm ba ăn đêm tại phòng ăn nằm cạnh đại sảnh.

Sanh ý của tiểu điếm có vẻ tốt, khi Tiểu Mã tiến vào thì chỉ còn thừa hai phòng, một nén bạc hai ngày. Tiểu Mã đối với tiền tuy không nhiều nhưng cũng đủ cho hắn sống trong một tuần. Chẳng nghĩ ngợi gì nhiều liền móc ra hai nén bạc trả tiền phòng cho bốn ngày vì hiện tại có thể ngày mai hắn cũng chưa thể kiếm việc làm ngay được và hắn đã tính trước sẽ ưu tiên kiếm công việc nào bao ăn ở như thế sẽ đỡ tốn tiền.

Tiểu Mã không lập tức đi vào phòng ngay mà ngồi lại phòng ăn gọi lấy hai món. Hắn từ lúc rời đi đến giờ vẫn chưa có chút thịt vào bụng chỉ có ăn mấy cái lương khô lót dạ.

Lúc này, một thiếu nữ mặc hắc y bước vào, dáng người thập phần nóng bỏng, nhưng mặt mũi lại rất bình thường. Nàng cũng không nói nhiều chọn ngay gian phòng hoa lệ nằm đối diện phòng Tiểu Mã, sau khi xong xuôi thì quay người đi vào phòng ăn.

Tiểu Mã chăm chú ngắm nhìn nữ tử này, thứ hấp dẫn hắn đương nhiên không phải dung mạo mà là thiếu nữ này khiến hắn không thể nhìn thấu được, nhìn thoáng qua thì giống như người bình thường, nhưng nếu nhìn kỹ lại giống như bị một tầng mây vụ bao phủ. Tiểu Mã đoán nàng không phải là người bình thường, có thể một thân một mình xông pha ở võ lâm giang hồ đương nhiên không hề đơn giản chút nào.

Tựa hồ cảm thấy Tiểu Mã đang chăm chú nhìn mình, thiếu nữ ngẩng đầu nhìn lại hắn, nhãn tình giống như một hào nước sâu nhìn không thấy đáy. Ngay lúc này, mục quang đột nhiên lấp lánh quỷ dị. Tức thời một luồng khí kình bộc phát tuy nhẹ nhưng cũng đủ để tạo vài vết nứt trên bàn, cột gỗ, mấy người bình thường thì ngã ngửa ra đằng sau mà không hiểu vì sao. Tiểu Mã cùng đành phải diễn, hắn cũng tự làm cho bản thân ngã xuống đất sau đó còn cố tình loạng choạng như một tên điên.

Thiếu nữ hừ lạnh rồi đứng dậy về phòng cùng lúc đó Tiểu Mã cũng đứng lên đi ngay sau lưng nàng.

Nữ tử thấy Tiểu Mã lập tức đi ngay sau lưng thì không tránh được giật mình. Nàng nghĩ rằng Tiểu Mã có mưu đồ với nàng. Khi Tiểu Mã theo sau nàng đi đến trước cửa căn phòng hào hoa ở lầu ba, nữ tử đã khẳng định mình không đoán sai. Đúng vào lúc này, nữ tử nhìn thấy hai tên hỏa kế của lữ điếm tiến đến trước mặt. Tròng mắt đảo vòng, nàng đột nhiên mạnh mẽ trụ thân lại, quay người đối diện Tiểu Mã hét lớn:

“Cái tên sắc lang nhà ngươi muốn làm gì bổn cô nương?”

Nữ tử hét to làm phòng nào cũng phạch phạch đưa đầu ra xem.

"Để xem cái tên sắc lang này dám còn chủ ý gì với bổn cô nương nữa", nữ tử trong lòng đắc ý thầm nghĩ.

Tiểu Mã hơi ngớ người nhìn thiếu nữ. Con mẹ nó chứ, chỉ là nhìn có một chút thôi mà đã bị kết tội là sắc lang rồi.

“Tiểu thư là nói ta” Nói rồi Tiểu Mã ánh mắt quét khắp trên dưới người của nữ tử một cái lắc lắc đầu nói. “Là nam tử thì ai cũng háo sắc thôi nhưng mà không phải cái gì cũng ăn đâu”

Nói rồi đi lướt qua bên cạnh nữ tử, dùng chìa khóa mở cửa phòng đi vào.

“Không phải cái gì cũng ăn? Tên hỗn đản!”

Nữ tử tức giận toàn thân phát run lên. Hữu thủ lóe lên một đạo hắc mang khó có thể thấy được.

"Nếu là ở bên ngoài, ta nhất định phải làm ngươi chết rất khó coi." Nữ tử nắm thật chặt nắm tay, quay Tiểu Mã dựa lưng vào cửa phòng, trong lòng thầm nói.

“Là võ công Ngân Hồn Tâm Quyết của một trong tứ đại ma chướng Bạch Dạ Ma Nữ - Tô Cẩm Hương. Vị tiểu thư kia có quan hệ gì với Hắc Nguyệt sao?”

Nhưng Tiểu Mã loại bỏ suy nghĩ ấy trong đầu, dù gì hắn và vị tiểu thư kia không quan hệ tốt nhất không chõ mũi vào chuyện của người khác. Hắn ngồi xếp bằng, đồng thời nhắm mắt lại, dùng phép nội thị kiểm tra xem cơ thể mình. Hạ lòng xuống, trong ý nghĩ rõ nét của Tiểu Mã hiển nhiên là huyết quản kinh mạch toàn thân, giống như là phác họa kết cấu cơ thể hoàn chỉnh, biểu thị rõ ràng tình trạng cơ thể.

Hắn rõ ràng thấy được, trong đan điền của mình, nhiều nhất là một loại chân khí bảy màu đang lưu động tuần hoàn không ngừng. Trong chân khí bảy màu có hai cỗ chân khí rất cường đại, một xanh một đỏ. Luồng chân khí xanh ấy là Vô Tướng Phá Nguyên Khí, còn luồng chân khí màu là tên là Hỏa Tâm Quyết. Tiểu Mã từ từ khởi động đan điền, hóa thành vô số chân khí nhỏ bé, đi động trong các huyệt vị đặc biệt toàn thân, từ chậm trở nên nhanh.

Phía bên phòng đối điện, Lãnh Nguyệt Băng nằm thẳng trên chiếc giường lớn, trên mặt nộ khí đã tiêu, chuyện mất mặt lúc nãy lại tái hiện trở lại. Nàng càng nghĩ càng tức giận. Tại sao cái tên gia hoả ấy lại dám vũ nhục mình chứ!

Không phải là cái gì cũng ăn à? Thật là một tên đáng chết. Lãnh Nguyệt Băng phẫn nộ nhảy khỏi giường tay vớ lấy một cái gương. Nhìn vào khuôn mặt tầm thường không chút đặc sắc trong gương, tay nàng xoa nhẹ lên mặt, khuôn mặt nàng bắt đầu vặn vẹo. Khi tất cả trở lại yên tĩnh, trên gương xuất hiện một khuôn mặt khuynh quốc khuynh thành. Chỉ thấy mi như tân nguyệt, mắt như sao, da dẻ cực kỳ mềm mại như nước chảy, đặc biệt đôi môi nhỏ nhắn đều đặn cực kỳ hồng hào mềm mại, làm người ta cứ nghĩ tới mãi. . ngôn tình hoàn

“Tên vô lại thối tha, ta xấu lắm sao? Chỉ biết nhìn vẻ bề ngoài thôi. Nếu ngươi nhìn thấy được chân diện mục của ta, để xem ngươi còn nói được là không phải cái gì cũng ăn nữa không? Hừ…”

Lãnh Nguyệt Băng có chút say mê, tự vuốt ve khuôn mặt mình, đôi môi hồng vểnh lên, đích thực là một nhan sắc của nữ nhân trong hậu cung. Chỉ là Tiểu Mã không biết rằng mình đã đắc tội với một đại mỹ nữ. Lúc này hắn đang ngồi luyện công trên giường toàn thân được bao phủ luồng khí kình đỏ rực.