Màn đêm yên tĩnh bao trùm lên vạn vật. Thế nhưng tại thành Trường An quang cảnh vẫn náo nhiệt như ban ngày. Dưới ánh sáng của muôn vạn ngọn đèn ma pháp, mọi hoạt động của thành phố về đêm càng thêm quyến rũ.
Hàn Tâm Linh mơ mơ màng màng mở mắt tỉnh dậy, đồng tử đảo một vòng quan sát cảnh vật chung quanh, tức thì giật bắn dậy, thét lên ầm ĩ. Nàng vội vã kiểm tra lại y phục thấy vẫn nguyên vẹn bình thường mới thở dài nhẹ nhõm, cố lục lọi lại ký ức xem mình đã làm gì từ lúc nhậu nhẹt say sưa với Tiểu Mã đến bây giờ nhưng hầu như không nhớ được gì thêm.
Nghe thấy tiếng la thất thanh của Hàn Tâm Linh, Lãnh Nguyệt Băng vội vã từ khách sảnh chạy vào phòng trong xem xét.
"Là tỷ à? Tại sao muội lại ở đây?" Hàn Tâm Linh nhìn thấy Lãnh Nguyệt Băng chạy vào liền kinh ngạc hỏi.
"Là tên đó đưa muội về." Lãnh Nguyệt Băng chậm rãi đáp.
Hàn Tâm Linh hai má đỏ hồng, lập tức đoán được từ miệng của Lãnh Nguyệt Băng tên tiểu tử kia là ai. Tuy nàng cảm thấy Tiểu Mã có phần kỳ quái nhưng trong lòng cũng dâng lên chút hảo cảm đối với hắn.
Chợt Hàn Tâm Linh la toáng lên.
“Thôi chết, muội ở đây mà đại ca không biết”
Lãnh Nguyệt Băng lại nói.
“Đại ca muội có ghé qua đây rồi! Giờ bọn họ đang đi uống rượu chắc đến khuya mới về”
Hàn Tâm Linh lộ vẻ cảm kích nhìn Lãnh Nguyệt Băng cười nói: "Đa tạ tỷ tỷ!"
Lãnh Nguyệt Băng trước nụ cười chân thành của Hàn Tâm Linh, lộ vẻ bối rối. Nàng ở tại đại đô chỉ có toàn bằng hữu lớn tuổi, lần đầu được gọi là "tỷ tỷ" nên cảm thấy không quen.
Nụ cười quả nhiên có thể khiến người với người gần nhau hơn, chưa kể nụ cười của Hàn Tâm Linh còn bao hàm cả sự trong sáng thánh thiện khiến cho người nào đã một lần nhìn thấy đều không thể quên được. Lãnh Nguyệt Băng vốn đã để tâm phòng bị nhưng cũng bị nụ cười của Hàn Tâm Linh đánh gục. Hai người đối diện nhau cứ như tỷ muội thân tình.
Lãnh Nguyệt Băng và Hàn Tâm Linh nằm trên hai chiếc giường đặt cạnh nhau, bóng tối tràn ngập khắp gian phòng nhưng hai cặp mắt lung linh vẫn không thể bình yên khép lại, mỗi người thích thú theo đuổi một ý nghĩ riêng.
Lãnh Nguyệt Băng dĩ nhiên đang mê mãi nghĩ về Tiểu Mã, nàng chỉ mới tiếp xúc với hắn mấy lần nên rất ấn tượng hắn là một người thâm bất khả trắc, lại nói qua lời kể của Lôi Bân rằng Tiểu Mã chỉ vài chiêu đã chế ngự được Lãnh Vô Tình.
Một đêm dài nhanh chóng trôi qua trong dòng suy tưởng của hai nữ nhân, bầu trời dần dần sáng tỏ, trên cành chim chóc đã bắt đầu hót vang đón chào một ngày mới.
Sáng hôm sau.
"Mọi người đêm qua ngủ ngon chứ, xin lỗi đến muộn một chút." Tiểu Mã tươi cười tiến đến chào hỏi mọi người.
"Không phải lo, chúng tôi cũng vừa mới đến đây thôi." Lôi Bân vẫn giữ nụ cười muôn thuở nhanh nhảu đáp.
"Lôi Bân, mọi người đã có mặt đông đủ, chuẩn bị xuất phát thôi." Chủ thương gia lên tiếng thúc giục Lôi Bân bởi lẽ đi càng sớm thì sẽ tốt hơn.
Lôi Bân gật đầu ra hiệu cho mấy xe phu khởi hành còn hắn và mấy người Tiểu Mã sẽ cưỡi ngựa, đi đầu sẽ là Lôi Bân, Lý Thái, hai bên trái phải là Lãnh Vô Tình, Lâm Lang, còn phía sau là nhóm Tiểu Mã, Lãnh Nguyệt Băng, Hàn Tâm Linh.
Chuyến đi này sẽ đi qua Hoang Mang bình nguyên chính là một đại thảo nguyên rộng lớn vô biên. Nói đây là thảo nguyên cũng không đúng lắm, bởi vì ở ngoài rìa còn thấy cỏ non xanh rờn nhưng vào sâu bên trong chỉ toàn hoang lương, chiểu trạch, thấp địa, hoang mạc trải dài. Đúng là một thiên đường đồng thời là mộ phần của vô số người thường dám cả gan thách thức thiên nhiên. Không biết đã có bao nhiêu kẻ mạo hiểm phải bỏ xác tại nơi này. Người chết vì tiền, chim chết vì mồi.
Ánh nắng mặt trời đã xế chiều, Lôi Bân ngửa mặt lên rồi giơ nắm đấm giơ hiệu cho mọi người dừng lại. Hắn nhảy ngựa xuống rồi nói.
“Mọi người hôm nay sẽ nghỉ ngơi tại đây! Trời cũng gần tối rồi đi nữa thì cũng nguy hiểm”
Cả đội đều xem Lôi Bân là đội trưởng. Một khi hắn đã nói thì tự nhiên không ai muốn phản bác.
Đám người thương gia cũng nhanh chóng dựng lều, kiếm củi khô, một vài loại hoa quả rừng. Tiểu Mã trong lúc dựng lều liền pha trò, kể chuyện cười với Hàn Tâm Linh cùng Lãnh Nguyệt Băng, nhất là Lãnh Nguyệt Băng cùng đã mỉm cười nhẹ với hắn có lẽ nàng cũng nhận thấy Tiểu Mã cũng không cần phòng bị.
“A…A…”
Bất chợt một tiếng kêu thất thanh từ người của đoàn thương gia lao ra bụi cây khiến cả đám phải giật mình, sắc mặt hắn trắng bệch cùng những giọt mồ hôi như bị nước trút xuống, hắn lắp bắp nói.
“Có …có…có…ng…người”
Lôi Bân có chút bực quát lớn.
“Người nào?”
“Người…ng…người…chết”
Lôi Bân nóng máu chửi um lên.
“Con mẹ nhà ngươi, ngươi chết ở chỗ này thì có gì lạ! Làm lão tử hất văng nồi súp thơm ngon”
Lâm Lang lắc đầu rồi tiến đến an ủi người của đoàn thương gia, hắn áp tay vào lưng người đó rồi truyền khí mát hòng làm bình tâm trở lại. Một lúc sau, người đoàn thương gia kia bình tâm trở lại.
“Được rồi người nói lại cho chúng ta nghe”
“Lúc ta đi kiếm củi thì gặp tầm khoảng năm sáu cái xác nhưng mà xác của những người đó cứ như bị hút máu khô đến chết vậy thế nên ta sợ quá…”
Hàn Tâm Linh có vẻ sợ hãi liền núp sau lưng Tiểu Mã, mọi người trong nhóm nhất thời lâm vào trạng thái im lặng. Chủ thương gia tiến đến hỏi có lẽ lão sợ rằng nguồn nhu yếu phẩm sắp đi bán có lẽ sẽ bị đám cướp hoặc một thứ gì đó làm nguy hại.
“Liệu có phải có chuyện xấu không? Ta sợ…”
Lôi Bân cười ha hả vỗ ngực nói rồi chỉ vào người vừa kể.
“Yên tâm, chỉ là chuyện cỏn con thôi. Tất cả không lo lắng chỉ do tên này lần đầu thấy người chết nên mới hoảng loạn tinh thần. Mọi người cứ tiếp tục công việc của mình nhé”
Rồi hắn nháy mắt ra hiệu cho nhóm vào trong lều bàn bạc.
“Ta nghĩ chúng ta nên kiểm tra cho chắc, ở Hoang Mang bình nguyên không có gì là không thể xảy ra cả” Lý Thái nói.
“Đúng vậy, tốt nhất là đêm nay chia ca canh gác để an toàn, vũ khí luôn để cạnh người” Lãnh Vô Tình nói thêm.
Lôi Bân thì vẫn nghĩ do thú dữ thôi nhưng vẫn gật đầu tán thành.
“Vậy Lôi Bân, Tiểu Mã, Hàn Tâm Linh, Lãnh Nguyệt Băng bốn người các ngươi ở đây phòng vệ! Bọn ta sẽ đi kiểm tra”
“Cũng được”
Cả người Lý Thái, Lâm Lang, Lãnh Vô Tình lập tức đi điều tra.
Hàn Tâm Linh rụt rè nói.
“Mã huynh, ta sợ”
Tiểu Mã mỉm cười xoa đầu nàng.
“Không có gì đâu chỉ là do người kể làm quá thôi mà quanh đây có rất nhiều người mà. Muội không phải sợ”
Tiểu Mã liền nhìn sang Lãnh Nguyệt Băng, nàng giờ không khác Hàn Tâm Linh là mấy cũng bị câu chuyện kia làm tái mặt.
Trời cũng đã tối mà đám người Lâm Lang chưa thấy về, Hàn Tâm Linh sốt ruột nói.
“Muội lo quá, đại ca vẫn chưa trở về”
Lôi Bân vẫn ngon lành đánh chén bát súp, hắn vẩy vẩy cái tay.
“Yên tâm đi, mấy người đó đều là cao thủ mà không phải lo đâu”
Lời vừa dứt thì đám người Lâm Lang đã quay trở về cùng với một cái bao tải do Lý Thái và Lãnh Vô Tình xách.
“Tâm Linh, Nguyệt Băng hai người chịu khó chờ ở ngoài. Tiểu Mã, Lôi Bân hai ngươi vào trong”