“Cháu?” Trần Khiêm chỉ vào mình.
“Chàng trai, cô thấy cháu rất thông minh, cháu giúp cô chút chuyện được không?”
Người phụ nữ cũng kịp thời nén lại cảm xúc của mình.
“Vâng thưa cô, vậy thì để Trần Khiêm ở lại giúp cô là được!”
Phương Di nói.
Thật sự xem Trần Khiêm là người cô ta thuê luôn rồi.
Hết cách rồi, Trần Khiêm cũng không từ chối được, chỉ có thể bất lực đồng ý.
Sau khi tất cả bọn họ đi hết.
Người phụ nữ đột nhiên nắm lấy tay Trần Khiêm.
Làm Trần Khiêm giật cả mình. “Cô ơi, sao vậy?”
Trần Khiêm vội nói.
“Chàng trai, mặc dù cô không biết cháu là ai, nhưng cô thấy cháu rất tốt bụng, cháu có thể nói cho cô biết, sao cháu có được miếng ngọc này không?”
Người phụ nữ vừa nói, vừa cầm miếng ngọc bích mà bà ấy vừa nhặt được.
Đúng vậy, chính là miếng ngọc bích có khắc chữ Mông Hân mà Tô Tử Nguyệt đã đưa cho anh.
Trần Khiêm hơi sợ trước cảm xúc của người phụ nữ này.
Nhưng vẫn nói: “Đây là của em gái cháu, sao vậy cô?”
Người phụ nữ nói: “Vậy có nghĩa là con bé là em gái cháu, hiện tại con bé vẫn còn sống phải không? Phải vậy không?”
Người phụ nữ lắc mạnh cánh tay Trần Khiêm.
Trần Khiêm gật đầu: “Đúng vậy ạ!”
Lúc này, người phụ nữ rơi nước mắt.
Cho dù có ngốc đi nữa thì lúc này chắc cũng đã hiểu được chuyện gì.
Bởi vì cảm xúc của người phụ nữ này quả thực quá kích động.
Hơn nữa, đến bây giờ cuối cùng Trần Khiêm cũng hiểu, tại sao lúc đầu mình thấy người phụ nữ này thì cảm thấy bà ấy rất quen, hình như đã từng thấy ở đâu đó rồi.
Nhưng bây giờ, suy nghĩ này mới lướt qua trong đầu Trần Khiêm.
Bởi vì cuối cùng anh cũng nhớ ra, mặc dù khuôn mặt của người phụ nữ đã bị hủy hoại hoàn toàn, nhưng sắc mặt và ánh mắt lại vô cùng giống với Tô Tử Nguyệt.
Chẳng lẽ...
“Cô à, chắc là cô không phải em họ của cô Hà đúng không?”
Trần Khiêm thăm dò hỏi.
“Không... cô là em họ chị ấy mà!” Người phụ nữ vội lau nước mắt.
Che giấu cảm xúc của mình.