Thôn Thanh Thủy cách huyện Hồng không xa.
Lúc mọi người đến nơi, theo yêu cầu của Phương Di thì tìm thấy gia đình kia.
Là một người phụ nữ trung niên mở cửa, chỉ là trên mặt bà ấy đầy vết sẹo như bị bỏng để lại.
Trông cực kì đáng sợ. “Mấy người tìm ai?”
Sau khi người phụ nữ đó thấy mấy người nhóm Trần Khiêm thì không khỏi sững sờ.
Có lẽ là sợ khuôn mặt của mình sẽ khiến những người lạ mặt này sợ hãi, cho nên người phụ nữ lúng túng cúi thấp đầu.
“Chào cô, cô có phải là em họ của cô Hà không? Cô ấy nói cô đang giữ một thứ, chúng cháu đến nhận. Cô ấy nói đọc bức thư này cô sẽ hiểu!”
Lúc này, Phương Kiển Nám cũng đến và nói.
Còn đưa cho người kia một bức thư.
Người phụ nữ đọc thư, sau đó lại nhìn Phương Kiển Nám vài lần rồi gật đầu.
“Vậy được, tôi biết rồi, mấy người lấy đi đi!”
Người phụ nữ để nhóm Trần Khiêm vào trong.
Hóa ra thứ cô Hà bảo đi nhận mà Phương Kiển Nám nói là một chiếc thùng gỗ lớn.
Phải mấy người mới khiêng nổi.
Trần Khiêm nghe thấy điều này, thì chắc cô Hà chính là nữ giúp việc kia rồi!
Còn Lâm Thẳng Nam thì không ngờ nhóm Trần Khiêm chỉ đến để làm việc.
Hoàn toàn không phải đi chơi.
Vì vậy cô ta vô cùng thất vọng.
Hơn nữa, mặt người phụ nữ này cũng đáng sợ nữa. Nhìn vài cái mà Lâm Thắng Nam đã sởn gai ốc rồi.
Cho nên thừa lúc nhóm Trần Khiêm đang chuyển đồ, Lâm Thắng Nam đã đi ra ngoài.
Đang nhàm chán đi bộ ở bên ngoài. Lâm Thắng Nam đột nhiên nhìn thấy ở cổng vào thôn có mấy chiếc xe sang nữa đến, đang lao nhanh về phía bên này.
Bình thường, Lâm Thăng Nam thuộc kiểu con gái lớn gan và cẩn thận. Cảm thấy mấy chiếc xe này rất kì lạ.
Bởi vì trên đường bọn họ đến đây, Lâm Thắng Nam cũng chú ý thấy mấy chiếc xe sang này.
Lúc đó cũng không nói gì.
Xa xa nhìn thấy trong xe đầy người, Lâm Thắng Nam lại càng tò mò.
Lúc này mới chạy vào trong.
“Trần Khiêm, bên ngoài có nhiều xe đến lắm! Trên xe có rất nhiều người!”
Lâm Thắng Nam nói.
“Hả?”
Phương Di sững sờ.