“Đi thôi đi thôi, có gì mà không thích hợp chứ!” Phương Di kéo Trần Khiêm ra khỏi phòng.
Trần Khiêm cũng tò mò, rốt cuộc Phương Di tìm mình là có chuyện gì chứ?
Sau khi vào phòng. Phương Di ra hiệu suyt với Trần Khiêm. “Phương Di, em về à?”
Lúc này, trong nhà vệ sinh vang lên giọng của Phương Kiển Nám.
Sau đó Phương Kiển Nám đẩy cửa nhà vệ sinh ra ngoài.
Khoảnh khắc đó, Trần Khiêm nhìn đến đơ người.
Thấy Phương Kiển Nám với mái tóc đen rất đẹp, lúc này chỉ mặc áo ngủ.
Đôi chân tròn trịa trằng như tuyết lộ ra bên ngoài.
Rõ ràng vừa mới tắm xong, đang vừa dùng khăn lau tóc vừa nói chuyện với Phương Di.
“AI”
Thấy Trần Khiêm lại đứng trong phòng, nhìn chằm chăm vào mình.
Phương Kiển Nám đỏ mặt, vội trốn lại vào nhà vệ sinh.
Đúng vậy, từ nhỏ đến lớn, Phương Kiển Nám chưa từng đứng trước một chàng trai nào với bộ dạng như vậy cả.
Trên thực tế, Phương Kiển Nám luôn cảm thấy tình yêu hoặc mập mờ là một thứ rất hão huyền.
Bởi vì cô ta không tiếp xúc với nhiều chàng trai.
Lúc này như con nai nhỏ mất hồn, trốn trong nhà vệ sinh, tim đập thình thịch không ngừng.
“Phương Di, sao em lại dẫn cậu ấy tới phòng chị!"
Phòng vệ sinh truyền đến giọng nói xấu hổ và tức giận của Phương Kiển Nám.
“Ha ha ha! Tất nhiên rồi, nếu không sao Trần Khiêm giúp chúng ta được!”
Mặc dù cảnh này tệ hơn nhiều so với hiệu quả mình mong đợi, nhưng cũng xem như khá ổn!
Theo như những gì Phương Di nghĩ thì Trần Khiêm nên vừa hay gặp cảnh Phương Kiển Nam đang tắm mới đúng.
Mặc dù biết rằng có đôi lúc Phương Di làm việc sẽ không dùng não, nhưng có thế nào thì Phương Kiển Nám cũng không ngờ được Phương Di lại đùa kiểu này.
“He he không đùa nữa. Trần Khiêm, gọi cậu tới là vì bọn tôi thật sự có việc cần cậu giúp. Bạn học trong lớp bọn tôi hiện tại cũng chỉ có cậu là có năng lực để giúp được bọn tôi thôi!”
Phương Di nói.