“Người này là ai thế? Sao bất lịch sự vậy, không có chút phép tắc nào cải”
“Đúng đấy, cửa nhà Tổng giám đốc Chu là nơi cậu ta muốn vào là có thể vào à? Không thấy chúng ta đang đợi đến lượt sao chứ!”
Lúc này, có không ít người đang xì xào bàn tán.
Hồ Tuệ Mãn với Từ Dương Dương cũng đang xem anh là trò cười.
Bởi vì ở Thục Xuyên, Chu Minh không giống như những người khác mà thế lực rất lớn. Hơn nữa Chu Minh còn vô cũng chú trọng đến truyền thống, một khi có người không biết lễ nghĩa phép tắc, vậy thì cứ chờ xem.
Sau khi Trần Khiêm gõ cửa.
Cửa phòng khách được quản gia mở ra.
“Thằng nhãi con, đợi đi đời nhà ma đi!”
“Tưởng là chuyện gì cũng có thể ra mặt sao? Ha hai”
“Trẻ tuổi mà lại thích làm trò cười cho thiên hạ, thế nào cũng chẳng có thành tựu gì lớn đâu!”
Mọi người nhao nhao nhìn theo cười nói.
“Cậu... cậu Trần, là cậu sao!” Lúc này, quản gia lại hơi sững sờ nói. Vội vàng cúi chào.
“Ừ ừ, tôi thấy hình như rất bận nên ở bên ngoài đợi một lát!”
Trần Khiêm cười khổ một tiếng. “Vâng vâng vâng, mời cậu Trần vào!”
Quản gia cuống lên mời Trần Khiêm vào trong. Nếu nói Trần Khiêm không phải là khách quý
vậy thì thế giới này chẳng còn ai là khách quý nữa cả.
“Cái gì?”
Cảnh này khiến tất cả mọi người ở ngoài cửa sững sờ.
“Đây là cậu ấm gì à? Cậu Trần? Chưa nghe bao giờ, nhưng mà lần đầu tiên thấy quản gia Mạc thế này đấy!"
“Đúng đấy, rốt cuộc thân phận của cậu ta là gì vậy?"
Mọi người ngạc nhiên.
Ngay cả Hồ Tuệ Mãn cũng khó mà tin há hốc mồm.
Tim đập thình thịch.
Thậm chí còn khiến Hồ Tuệ Mẫn sinh ra một loại cảm giác bất lực và ảo giác sợ cái gì thì cái đó đến.
Đúng vậy, từ cấp ba, kể cả bây giờ thì Hồ Tuệ Mẫn đều rất khinh thường Trần Khiêm.
Cho dù cấp ba Trần Khiêm học hành có chăm chỉ cố gắng ra sao thì Hồ Tuệ Mẫn cũng biết anh hoàn toàn chẳng có tương lai triển vọng gì cả.