Khi tất cả mọi người đều đang không biết phải làm thế nào.
“Kiển Nám, chị gọi em ra ngoài làm gì?” Phương Di hỏi.
Lúc này mới bỗng nhiên tỉnh ngộ nói: “À... Em hiểu rồi, không phải là chị muốn?”
Phương Di bất lực lắc đầu nói: “Nói thật, bình thường em thấy Từ Dương Dương hơi khó ưa. Chị nhìn cái cách cậu ta đối xử với bạn học trong lớp mà xem. Còn tên Thẩm Quân Văn nữa, cũng là một thằng ngốc, bọn họ tự rước lấy rắc rối mà, sao chị phải ra tay chứ?”
“Chị biết những điều em nói, nhưng chúng ta với bọn họ không thù cũng chẳng oán. Dù sao thì cũng xem như là bạn học, bọn họ cũng chưa từng đắc tội với chị. Hôm qua lúc thi đấu, mấy cô gái cũng cổ vũ chị rất nhiều, bao gồm cả Từ Dương Dương!”
“Nếu như cứ để vậy không quan tâm, chị cũng hơi không nhẫn tâm. Hơn nữa, chị nghe nói Mạnh Xuyên là em của Tư Đồ Dương, khó tránh khỏi bên trong còn có bóng dáng của Tư Đồ Dương đấy!”
Phương Kiển Nám nói.
“Ôi vãi, Kiển Nám, em phát hiện mức độ nhạy cảm của chị có thể đi viết tiểu thuyết được đấy, đây chẳng phải chỉ là mâu thuẫn đơn giản thôi sao?”
Phương Di cạn lời.
Phương Kiển Nám lắc đầu: “Chị cứ cảm thấy chuyện này không đơn giản như vậy, có lẽ là trực. giác của chị. Tất nhiên chị cũng hi vọng là chị nghĩ lù sao cũng là bạn học, chúng ta giúp được thì nên giúp!”
Lúc này, Phương Kiển Nám miễn cưỡng lấy điện thoại ra.
Gọi cho Tư Đồ Dương.
“Sao vậy Kiển Nám, sao đột nhiên lại gọi cho anh vậy?”
Tư Đồ Dương hỏi.
“Không có gì, tôi có chuyện cần anh giúp, Mạnh Xuyên là anh em của anh nhỉ, bây giờ cậu ta đang có mâu thuẫn với bạn tôi, tôi hi vọng anh khuyên cậu ta dừng lại!”
Phương Kiển Nám nói. “Hả? Thế à, mà giờ em đang ở trường phải
không, vừa hay anh đang ở công ty gần trường bọn em, anh qua tìm em rồi nói!”
Tư Đồ Dương vội nói. Mặc dù Phương Kiển Nám không muốn để anh ta tới, nhưng giờ mình đang cần anh ta nên cũng
không tiện từ chối.
Dù sao thì có một số chuyện, nhà họ Phương thường sẽ không ra mặt.
Hơn nữa, mặc dù hiện tại Phương Kiển Nám thừa kế cơ nghiệp của ba, nhưng không có nghĩa là nhà họ Phương sẽ xuất hiện công khai.
Ít nhất thì bây giờ sẽ không.
Lúc này, Phương Kiển Nám ừ một tiếng rồi cúp điện thoại.
Chẳng bao lâu sau, Tư Đồ Dương đã đến trường rồi.
Tay còn cầm một bó hoa tươi: “Kiển Nám, nếu anh nhớ không nhầm thì đây là lần đầu tiên em gọi điện hẹn anh đấy!”