Một cô gái mềm yếu, vậy mà ra chiêu lại rất nhanh và mạnh mã.
Hiển nhiên cô ta cho rằng Trần Khiêm là một cao thủ.
"Thôi xong, mới bắt đầu mà nữ thần đã ra tay mạnh như vậy!"
"So với lúc vừa rồi đấu với Thẩm Quân Văn còn dốc sức hơn!"
"Thật là đặc sắc, không biết đại ca Trần Khiêm sẽ đỡ đòn này như thế nào?"
Mọi người kinh ngạc nhìn.
"Chắc chắn anh ta không đỡ nổi một chiêu, tôi thấy Trần Khiêm trông như không có tí sức bật nào!"
"Không biết Từ Văn Đào làm sao lại bị anh ta đạp thành như vậy luôn, lế nào là trùng hợp thật?”
Có người thảo luận.
Trong chớp mắt, Phương Kiển Nám đã vọt tới bên cạnh Trần Khiêm, đồng thời mạnh mẽ xoay người, tung ra một cú đá móc trên không tiêu chuẩn và đẹp mắt.
Lực đá rất mạnh, động tác liền mạch lưu loát.
Phảng phất như đã tập luyện hàng trăm hàng nghìn lần vậy đó.
Nhưng trong đầu Trần Khiêm vẫn luôn nhớ kĩ một câu nói, không cần biết đối thủ ra đòn phức tạp đẹp mắt ra sao, nếu cô ta tung đòn đá thì cậu hãy dùng thế đánh thứ hai đã được học: đòn gạt chân.
Trần Khiêm lập tức nhanh tay bấm vào một huyệt vị trên chân của Phương Kiển Nám, sau đó nhẹ nhàng hất tay ra phía ngoài, cơ thể anh hơi nghiêng theo hướng ngược lại, lập tức nhìn thấy trọng tâm toàn thân của Phương Kiển Nám không còn vững vàng, so với tư thế của Từ Văn Đào hồi nấy không khác là bao.
Chớp mắt, Phương Kiển Nám như một chiếc. diều đang căng gió bỗng bị đứt dây, mất khống chế mà bay ra phía ngoài.
Nặng nề rớt xuống phía ngoài sân thi đấu. "Chuyện gì vậy?" Mọi người lúc này đều vô cùng bối rối.
Đậu xanh rau má, nữ thần mạnh như vậy cũng bị tiễn đi chỉ bằng một chiêu thôi sao?
Trên mặt Thẩm Quân Văn và Hồ Tuệ Mẫn toàn là sự ngạc nhiên, mà đám sinh viên nữ vốn đứng cổ vũ Phương Kiển Nám cũng không thể nào tin nổi.
"Kiển Nám!"
Phương Di hoảng loạn, hét lên tên của Phương Kiển Nám.
Sau đó chạy tới đỡ Phương Kiển Nám ngồi dậy.
Phương Kiển Nám có lẽ đã bị thương nặng phần bả vai, cô ta ôm lấy vết thương, mắt phức tạp nhìn Trần Khiêm.
Từ nhỏ đến lớn, cô ta vì cố gắng trở thành người mạnh nhất mà đã phải trả một cái giá vô cùng lớn.
Trong nhóm bạn đồng trang lứa, cô ta biết bản thân sớm đã không còn là người của cùng một thế giới với bọn họ.
'Thế nhưng không ngờ, tài nghệ mà cô ta luôn lấy làm kiêu ngạo lại bị đánh bại, đây là lần đầu tiên cô ta phải nếm mùi thất bại.
Hơn nữa người này chỉ ra một đòn duy nhất.
Càng miễn bàn đến biểu cảm khiếp sợ của Hồ Tuệ Mẫn lúc ày.
Theo sát đó, toàn bộ sân đấu vang lên một trận hò reo đinh tai nhức óc.
Buổi tối, trong một căn phòng của biệt thự nhà họ Phương.
"Shhhh... Nhẹ tay một chút!"
Phương Di cẩn thận lau vết thương ở vai cho Phương Kiển Nám.
"Đã sưng đến mức này rồi, hừ hừ, thực sự là làm em tức chết, đều là bạn cùng trường với nhau, thế mà Trần Khiêm lại xuống tay nặng như vậy, chị nhìn xem bả vai của chị đi, suýt nữa thì bị Trần Khiêm bẻ gãy rồi đấy!"
Phương Di tức giận nói: "Hừ, anh ta đã dồn chúng ta đến đường cùng như vậy thì cũng đừng trách em không nể tình nghĩa bạn học mà tìm người đến xử lí anh ta"
"Em đừng có mà làm loạn, đánh thua là thua!" Phương Kiển Nám nói.
"Thua cái gì mà thua, tên Trần Khiêm đó rõ ràng đục nước béo cò thôi!”
Phương Kiển Nám mặc lại quần áo tử tế, sau đó bất đắc dĩ nhìn về phía Phương Di, cô ta cất giọng: "Được rồi mà, cậu ta có đục nước béo cò hay không chị rất rõ ràng, chị tự bôi rượu thuốc được, em giúp chị đi gọi mười hai thầy dạy võ đến đây, chị có chuyện muốn bàn với các thầy!”