Phương Kiển Nám nhẹ giật cánh tay của Phương Di, ý bảo cô ta mau đi thôi.
"Nói vậy tức là cậu đã nhìn thấy động tác tiêu chuẩn rồi đấy chắc? Có những người chỉ biết ghen ăn tức ở mà thôi!"
Người đáp trả chính là Hồ Tuệ Mãn.
Cô ta thấy có người đâm chọc Thẩm Quân Văn đương nhiên không vui vẻ gì. Hơn nữa cô ta cũng không rõ hai cô gái này có thực lực như thế nào.
"Đương nhiên rồi, quán quân cấp tỉnh chả là cái thá gì, đứng trước mặt chị ấy, anh ta cũng chỉ là bằng một đứa học sinh tiểu học mà thôi!"
Phương Di chỉ chỉ Phương Kiển Nám.
Sau đó nhỏ giọng nói: "Kiển Nám, chị so với anh ta đi, để cho anh ta được mở rộng tầm mắt!"
Phương Di giận hờn nói.
Tất nhiên Phương Kiển Nám sẽ không đi đối đầu với người khác làm gì, dù sao mấy kiểu hội thi giống như vậy, nếu như Phương Kiển Nám muốn tham gia thì đã ghi danh từ sớm rồi.
Nhưng mà cô ta không tìm thấy một đối thủ xứng tầm.
Lập tức lắc đầu.
Chuẩn bị rời đi.
"Đừng đi chứ! Có năng lực thì đấu một trận đi!" Hồ Tuệ Mẫn đắc ý khiêu khích.
"Đừng nói nữa Tuệ Mẫn, tôi sẽ không so tài với con gái, cậu cũng biết tôi chưa bao giờ đánh con gái mài"
Thẩm Quân Văn cười nhạt một tiếng.
Nhưng lời này lại thành công ngăn bước chân của Phương Kiển Nám lại.
Sau đó, cô ta từ từ quay đầu lại nhìn Thẩm Quân Văn.
"Được thôi, tôi đồng ý đánh một trận với cậu!"
Tất cả chỉ bởi một câu không đánh con gái của Thẩm Quân Văn. Lễ nào đàn ông con trai đều có suy nghĩ như vậy, cảm thấy phụ nữ trời định là phải yếu đuối hơn đàn ông, dù có cố gắng ra sao cũng không thể sánh được với bọn họ?
Đây cũng chính là nguyên nhân mà cô ta và Phương Di không có tư cách tham dự vào các sự việc lớn của gia tộc.
Hơn nữa, từ nhỏ đến lớn, Phương Kiển Nám ghét nhất là những lời này, thế nên, cô ta đồng ý chiến một trận.
"ôi"
Phương Di hưng phấn hô to.
"Nữ thần muốn ra tay rồi?"
"Wow, đây mới là cái đáng xem chứi"
Không khí trong sân trong phút chốc đã sôi sùng sục.
Thẩm Quân Văn bất đắc dĩ quay ra phía khán giả nhún vai, ý bảo mọi người anh ta nhận được + khiêu chiến thì đành phải đánh thôi.
Rất nhanh, Phương Kiển Nám đã thay xong „ quần áo thi đấu quay lại sân.
Phương Kiển Nám buộc tóc đuôi ngựa lại toát ra một loại khí chất rất khác.
Cô ta khiến một đám sinh viên nam như bị hút hồn, mà sinh viên nữ thì ghen tức phát điên.: Trần Khiêm đứng một chỗ không nhúc nhích nhìn Phương Kiển Nám.
Anh không ngờ Phương Kiển Nám cũng sẽ thông thạo những thứ này.
Thẩm Quân Văn lúc này lại đột nhiên làm ra. một việc dẫn tới một đợt xuýt xoa của quần chúng ngồi dưới.
Chỉ thấy anh ta cầm lấy một mảnh vải đen, dùng nó để bịt hai mắt của mình lại.
Vô cùng quả quyết! Vô cùng cool ngầu!
Ngay sau đó, Thẩm Quân Văn quay sang vẫy vãy tay với Phương Kiển Nám: "Bắt đầu đi!"
Mà Phương Kiển Nám dù đối mặt với sự khinh thường rõ ràng như vậy cũng không nói gì thêm.
Cô ta bật chân bay người lên, tung ra một cú đá xoáy sau đó là một cú đạp thẳng theo sau.
Bộp!
Một tiếng động chát chúa vang lên, cú đá đó trực tếp đáp xuống khuôn mặt của Thẩm Quân Văn.
Mà Thẩm Quân Văn cơ bản là chưa kịp phản ứng gì đã bị cú đạp làm cho xoay một vòng trong không trung, nặng nề nện xuống đất.