“Anh này, anh thật sự muốn góp năm mươi nghìn tệ à?”
Tất cả bọn họ đều cảm thấy khó tin được.
Trần Khiêm cười khổ một tiếng, sao đó lấy thẻ ra, quẹt thẻ.
Lúc này, Trần Khiêm ấn năm số không, trực tiếp quyên tiền.
“Đã chuyển năm trăm nghìn tệ!”
Máy vang lên tiếng kim loại cứng nhắc. “Hả?” Tất cả các nhân viên đều há to miệng.
“Ây da!” Trần Khiêm cũng giật mình theo quán tính.
Ban đầu Trần Khiêm muốn quyên góp năm trăm nghìn tệ. Dù sao thì anh hay tham gia vào các hoạt động từ thiện, quyên góp cũng rất nhiều, nhưng ở đây là trường học mà, anh không muốn cao ngạo. như vậy.
Cho nên mới quyên góp ít một chút.
Nhưng không ngờ lại ấn thêm một số không.
Quyên góp luôn năm trăm nghìn tệ.
Là vì vừa rồi trong đầu Trần Khiêm cứ nghĩ đến chuyện của Phương Kiển Nám, cho nên không có nghĩ nhiều như vậy.
“Anh này, anh góp nhiều quá rồi, bây giờ tôi sẽ lập tức làm thủ tục để đẩy lại phần dư cho anh. Chiều nay anh có thể đến trụ sở với tôi một chuyến không? Phải là chính anh kí tên thì mới có thể hoàn tiền được!”
Nhân viên công tác hoảng sợ, vội nói.
“Phiền phức vậy à, thôi bỏ đi, năm trăm nghìn tệ thì năm trăm nghìn tệ vậy!”
Trần Khiêm cay đăng lắc đầu, dù sao thì năm trăm nghìn tệ với năm mươi nghìn tệ thì đối với anh cũng chỉ là hai con số nhỏ mà thôi, không có ý nghĩa thừa thãi nào khác.
“Vậy anh để lại tên, lớp và khoa đi!”
Nhân viên công tác lịch sự nói.
Trần Khiêm viết lớp với khoa, đang chuẩn bị viết tên Vương Tiểu Hoa thì đột nhiên có vài người cả nam cả nữ chạy qua, còn cầm theo máy quay phim.
Chắc là phóng viên của câu lạc bộ tình thương.
Chắc chăn là lần đầu thấy Trần Khiêm quyên góp tận năm trăm nghìn tệ nên đến phỏng vấn.
Dọa Trần Khiêm ném cả bút.
“Không cần không cần đâu, tôi chỉ có một yêu cầu thôi, đừng có công khai tôi là được!”
Nói xong, Trần Khiêm bỏ chạy.
“Vâng thưa anh, nhưng mà anh để lại tên đã chứ”
Nhân viên công tác hét lên. Trần Khiêm vẫy tay, đã chạy mất dạng rồi. Mấy cô gái trẻ là nhân viên đều rất tiếc.
Mặc dù đây là công việc, nhưng bọn họ cũng muốn làm quen với vài cậu ấm nhà giàu.
Ngay lúc này là một thời cơ tốt nhưng ngay cả một chút cơ hội cũng không cho người ta, thật là.
Lại nói đến Trần Khiêm, giờ đã quay về.
Lúc quay về thì nghe thấy bên trong vang lên tiếng reo hò.
“Chị Nam đúng là chị Nam, đỉnh quá đi mất, quyên góp nhiều như vậy! Những ba mươi nghìn tệ đấy!"
Có rất nhiều người hét lên.