Từ Dương Dương nổi giận đùng đùng đi thẳng tới trước mặt Trần Khiêm.
Mấy người chị em của cô ta cũng đều đứng phía sau trợ chiến.
Bởi vì Trần Khiêm đã đặt cặp sách của mình lên bàn học.
Sau đó mọi người đều thấy một cô gái khoanh tay đi tới, vờ vô tình kéo cặp của Trần Khiêm ném xuống dưới đất.
Một cô gái khác thì giãm chân lên chiếc cặp, rõ ràng là cố ý làm vậy. "Ai ôi, bạn Trần Khiêm à, thật là ngại quá đi,
giãm bẩn cặp của cậu rồi, tôi giúp cậu làm sạch nhét"
Một cô gái khác ra vẻ áy náy nhìn về phía Trần Khiêm.
Trần Khiêm biết mấy cô gái đều cố ý cả, anh cũng thật đen đủi, mới đến đây ngày đầu mà đã chọc phải một đám sư tử Hà Đông rồi.
Tuy Trần Khiêm có thể cứng rắn đáp trả bọn họ.
Thế nhưng, anh đến đây đâu phải để gây chuyện, hơn nữa anh cũng không đến nỗi chấp vặt với mấy cô gái.
Anh liền cười chua chát lắc đầu: "Cản ơn, không cần đâu!"
Nói xong, định tự tay nhặt lại cặp sách của mình.
"Sao lại không cần chứ? Dương Dương, cậu nói xem?"
Cô gái có mái tóc dài kia nhìn về phía lớp trưởng Từ Dương Dương.
"Chuyện này đơn giản mài"
Nói xong, Từ Dương Dương cầm một cốc nước, từ trên cao đổ thẳng xuống dưới cặp sách của Trần Khiêm.
Rất nhiều sinh viên trong lớp đều vui vẻ mà nhìn xem cuộc chiến này, trận ra oai phủ đầu này quá bạo lực rồi đó.
"Hừ, nhà của Lâm Thắng Nam tại đất thục Xuyên rất có thế lực, mà Lâm Thắng Nam lại là bạn tốt của Từ Dương Dương, không cần nghĩ cũng biết, nhất định chị Nam ra mặt thay Từ Dương Dương rồi"
"Thế đó, tên nhóc này số cũng thật đen, giờ thì hay rồi, chẳng những đắc tội Từ Dương Dương còn làm Lâm Thăng Nam phật ý nữa, sau này chúng ta có trò vui xem dài dài rồi!"
Đám sinh viên nhỏ giọng thảo luận. Sau đó Lâm Thắng Nam vứt cho Từ Dương Dương một cái liếc mắt, giống như đang nói với Từ
Dương Dương rằng:
Thấy chưa Dương Dương, có cho tiền cậu ta cũng không có gan đáp trả.
Sau đó mấy cô gái đều trở về chỗ ngồi của mình.
"Trần Khiêm, nhà Lâm Thăng Nam có chút điều kiện, nhưng mà hình như không giàu bằng anh đâu, cậu ta cố ý bắt nạt anh đấy!"
Vương Tiểu Hoa nhỏ giọng thầm thì.
Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: "Không sao cải!"
Nói xong, Trần Khiêm nhặt lại cặp sách của mình, đặt ở nơi có ánh năng chiếu tới trên bệ cửa sổ.