Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu

Chương 85




Trong lòng Trần Khiêm không có cảm giác gì.
"Đây gọi là trai tài gái sắc, hôm nay quả thật niềm vui nhân đôi. Sau đây, nghi thức cät băng khánh thành nhà hàng Minh Hoàng chính thức bắt đầu. Đầu tiên, chúng tôi xin được phép phát một đoạn phỏng vấn các ông chủ khắp mọi nơi có đôi lời nói về nhà hàng Hoàng Minh. Xin mời cùng hướng mắt lên màn hình."
MC thật nhanh nhẹn, vì để tiết kiệm thời gian nên lập tức nói vào trọng tâm.
Ánh đèn được chỉnh mờ xuống.
Triệu Nhất Phàm trông gương mặt mang ý cười của Trần Khiêm.
Chẳng qua nụ cười của Trần Khiêm qua mắt cô ta chính là nụ cười chua xót.
Hâm mộ đố kị chứ còn gì nữa, hừ! Thế nhưng, lúc màn hình hiện ra.
Trước mặt khách mời không phải là lời nhắn gởi của những ông chủ, mà là khung cảnh một khách sạn.
"Hả?"
Khách mời bên dưới chăm chú nhìn.
"Đây là... Mẹ nó!"
Tiếp theo là cảnh Trang Cường ôm một người phụ nữ vào phòng, mà người phụ nữ kia không phải ai khác, lại chính là mẹ kế của anh ta.
"Ầm ầm!"
Cả hội trường như nổ tung.
Trên khán đài, vẻ mặt Trang Cường chuyển từ khó coi sang trắng bệch.
Mặt Triệu Nhất Phàm cũng cứng đờ.
Đặc sắc nhất phải kể đến vẻ mặt của ba và bà mẹ kế diêm dúa của Trang Cường.
"Chuyện này... Mày! Đồ súc sinh! Súc sinh!"
Ông Trang giận đến mức ói máu.
"Không! Không phải con. Ai phát cái video này?"
Trang Cường run rẩy nói.
Anh ta gào thét cũng không át được đám đông bàn tán. Thật khó coi.
Triệu Nhất Phàm thất vọng không ngừng läc đầu. Không chỉ thất vọng, hôm nay cô ta càng thấy nhục nhã.
Cô ta vừa mới ở trên khán đài giới thiệu mình là bạn gái Trang Cường, còn bây giờ lại xuất hiện một màn biến thái
đáng kinh tởm như vậy của Trang Cường.
Huống hồ, bên dưới đầy những phóng viên đưa tin của nhiều nhà đài trong vùng.
Triệu Nhất Phàm cô ta thật sự nổi tiếng rồi!
Vẻ mặt cùng thần thái kiêu ngạo ban nấy, bây giờ còn không đến một nửa.
"Đồ khốn nạn!" "Bốp!"
Triệu Nhất Phàm hung hăng giáng cho Trang Cường một bạt tai.
Diễn biến như vậy giống như nâng cô lên chín tầng mây rồi ném xuống mười tám tầng địa ngục.
Triệu Nhất Phàm bưng mặt khóc lao ra ngoài.
"Nhất Phàm, Nhất Phàm!"