"Các người... tại sao các người muốn đón cô ấy, còn bày vẽ khoa trương như vậy nữa?"
Trong lòng Triệu Nhất Phàm cuồn cuộn như sóng gầm.
Dù cho là tình địch thật sự hay là kẻ địch giả mạo cô ta tự nhận, ai cũng không mong kẻ đối đầu với mình trở nên giỏi giang.
Thậm chí giỏi giang tới nỗi bản thân cô ta không thể nào bì kịp. Chuyện này như thể ném một người vào hầm băng, cơn lạnh xối thẳng từ đỉnh đầu, tâm trạng hiện giờ của Triệu Nhất Phàm chính là như thế.
Tô Mộc Vũ là ai cơ chứ? Tình địch của mình, bạn gái hiện tại của bạn trai cũ.
Nhưng hiện tại cô ta lại được đãi ngộ tốt như vậy.
Triệu Nhất Phàm đố ky muốn nổ tung người. Lập tức cô ta không nhịn nổi mà cất tiếng hỏi.
"Ha ha, đây là bạn gái của cậu Trần nhà chúng tôi, tất nhiên phải được dối xử khác biệt rồi!"
Quản gia cứ ngỡ đây đều là bạn của Tô Mộc Vũ, ông lễ phép trả lời câu hỏi của Triệu Nhất Phàm.
Đoàng!
Dường như bên tai Triệu Nhất Phàm vang lên
một sấm rền vang dội, trong nháy mắt sắc mặt cô †a trở nên trắng bệch.
Chuyện cô ta không hi vọng xảy ra nhất, cuối cùng cũng đã xảy ra rồi.
Nếu như là vừa rồi, cô ta không đến nỗi xúc động như thế.
Vội vã xác nhận với quản gia là do cô ta đang nghĩ đây chắc không phải chỗ quen biết với Trần Khiêm đấy chứ?
Dù sao gia cảnh của Tô Mộc Vũ cũng chỉ vậy mà thôi.
Nhưng nếu nhỡ là chỗ quen của Trần Khiêm thì mình phải làm sao, phải làm sao đây! A a a!
Bấy giờ Triệu Nhất Phàm sắp phát điên rôi!
"Cậu Trần mà ông nói là Trần Khiêm sao? Mấy người trông cao cấp như vậy, vì sao lại khách khí với một cậu Trần Kim Lăng đến mức này, vì sao vậy!"
Triệu Nhất Phàm giống như một kẻ tâm thần không ngừng lầm bầm.
"Đúng vậy thưa quý cô, cậu Trần mà cô nói chính là cậu Trần nhà chúng tôi, hòn đảo này là do chị gái của cậu Trần mua làm nơi nghỉ dưỡng lúc cần thiết!"
Quản gia nói thêm một câu.
"Hải! Cái gì cơ?"
"Chị gái của Trần Khiêm là tỷ phú rất tài giỏi đó sao, nói như vậy thì Trần Khiêm cũng đang ở trên hòn đảo này đúng hay không? Tôi hỏi ông đúng hay là không?"
Triệu Nhất Phàm đỏ mắt gào.
"Đúng vậy, nhưng nếu cậu Trần muốn ở thì có thể mua một hòn đảo khác, dù sao chút tiền ấy trong mät của cậu chủ nhà chúng tôi cũng chỉ như là một hạt cát của cả bãi biển mà thôi!"
“Cái gì!!!"
Lúc này tất cả năm cô gái đều há miệng kinh ngạc.
Triệu Nhất Phàm cảm giác như trong lồng ngực mình có một tảng đá đang đè xuống, giống như chỉ có nhảy vào trong biển sâu mới có thể tìm đến sự giải thoát.
Hóa ra Trần Khiêm không đơn giản là một cậu Trần ở Kim Lăng không thôi...