Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu

Chương 829




Mấy cô gái này đều cực kỳ xinh đẹp.
Nhưng các cô không phải người nổi tiếng.
Mà giống tiểu thư nhà giàu hơn, tất cả những người bên cạnh đều là vệ sĩ.
Rất nhiều chàng trai muốn chụp ảnh chung với Dương Vũ Phi, vừa nhìn thấy cũng dừng bước.
Suýt chút đã chảy nước miếng.
Mà Trần Khiêm đứng bên cạnh nhìn cũng ngây ngẩn.
Không phải ngạc nhiên vì cô gái cầm đầu kia quá đẹp.
Mà bởi vì khi lần đầu tiên Trần Khiêm nhìn vào cô gái này, suýt chút nữa anh đã nghĩ cô ta là Tô Tử Nguyệt.
Nếu tổng điểm là mười thì cô gái này đã giống Tô Tử Nguyệt gần bảy.
Lúc đi ngang qua Trần Khiêm đang ngơ ngác, có lẽ cô gái đó cảm nhận được ánh mắt đang nhìn mình chăm chằm của Trần Khiêm, bực mình chán ghét nhìn lại anh.
Rồi mới đi.
Giống thật đó!
Trần Khiêm thầm nghĩ.
Sau đó đi qua khán đài bên cạnh núi, theo dõi nhóm người trông có vẻ như rất có thế lực này.
Thấy chiếc xe mà các cô bước lên sau khi xuống núi, Trần Khiêm lại sững sờ.
Một đại đội Rolls - Royce Phantom phiên bản dài đang chờ, như thể một đội xe chiến xếp hàng nghiêm túc.
“Ha ha, đúng là có quyền có thế thật, hôm nay kiếm được bộn tiền, mấy cô tiểu thư thế này, sau này phải đến đây nhiều nhiều mới được!”
Bên cạnh, một người đàn ông trung niên mập. mạp cũng nhìn theo đoàn xe đã đi xe, vui vẻ đếm tiền.
Có lễ ông ta là hướng dẫn viên du lịch chợ đen.
Trong phút chốc đã kiếm được vài chục nghìn.
“Anh trai, đó là cô chủ nhà ai vậy?”
Trần Khiêm vội vàng hỏi.
Mà lão già mập mạp này thấy Trần Khiêm cũng ăn mặc khá sang trọng, lập tức nhìn từ trên xuống dưới đánh giá, sau đó mới nói: “Khụ khụ, sao tôi biết được, chỉ biết có tiền có thế thôi!”
Lão già mập mạp đếm tiền.
Trần Khiêm hiểu ý ông ta.
Móc hai nghìn đồng tiền mặt trong túi ra đưa cho ông ta: “Nói tôi nghe đi!”
Lão già mập mạp vui vẻ nhận tiền nói: “Đây là cậu cho tôi đó nhé, tôi không đòi cậu. Cậu hỏi cô gái này hả, tổng cộng cô ấy đã từng đến đây chơi hai lần, còn cụ thể là cô chủ nhà ai thì tôi chỉ là người môi giới của tỉnh Thục Đô thôi, thật sự không rõ lảm, chỉ biết cô ấy có tiền có thế, đã hỏi thăm nhưng không hỏi thăm được!”
Nói xong, người đàn ông trung niên mập mạp. chạy té khói.
Mẹ nó... Trần Khiêm không còn gì để nói.
Vừa nhìn đã biết lão già mập mạp này không phải là người thật thà gì.
Chắc chăn ông ta biết gì đó.
Cô gái này rất giống Tô Tử Nguyệt, có phải đây là một manh mối hay không.
Trần Khiêm thầm nghĩ.
Đang định đuổi theo lão già mập mạp kia hỏi thêm.
Lúc này, nghe bên cạnh bể suối nước nóng có tiếng ồn ào.
“Tránh ra hết cho tôi! Cậu Lưu đến rồi, tránh ra hết cho tôi!”
Trần Khiêm nhìn sang bên kia.