Hồ Tuệ Mẫn cười gượng nói. Bởi vì theo như lời Vương Kiện thì khu thắng cảnh này cực kỳ nổi tiếng, giá chi tiêu thực sự đắt đỏ.
Mà trên núi còn một khu vực tên là sơn trang tránh nóng.
Trong khu vực đó, toàn bộ là khu vui chơi giải trí cao cấp.
Nói thế này đi, ở Thục Đô, những người chưa đạt đến tầng lớp nhất định thì không thể chơi nổi.
Mà nói thật lòng, so với nơi đó thì những phong cảnh dưới chân núi kém hơn rất nhiều.
Vương Kiện nghe nói mọi người tụ tập ra ngoài chơi nên muốn chứng minh thực lực của mình, khó khăn lắm mới xin ba mình đưa bốn người đến chơi.
Mọi người cũng đang lên núi đây mới nhìn thấy Trần Khiêm đang vừa đi vừa ngắm nhìn khắp nơi.
“He he, Trần Khiêm, vốn dĩ muốn gọi cậu ra ngoài chơi đó, không biết có phải cậu đến Thục Đô là vì có chuyện gì không!”
Chắc chắn quan hệ giữa Vương Văn và Trần Khiêm không hề tệ, dù sao giữa cô ấy và Trần Khiêm vẫn còn chút tình cảm bạn bè lúc trước nên đối xử với Trần Khiêm rất tốt.
“Cảm ơn cậu nhé Vương Văn, tớ cũng không có chuyện gì, chỉ ngắm nhìn khắp nơi thôi!”
Tất nhiên Trần Khiêm cũng khách sáo với 'Vương Văn.
“Ha ha, vậy cậu cũng cừ lắm đó, đã biết khu thắng cảnh này là khu nổi tiếng nhất, nhưng mà cậu cứ ngắm phong cảnh dưới chân núi đi!”
Hồ Tuệ Mẫn cười nói.
Từ xưa đến nay cô ta đã nói năng thẳng thắn như vậy.
Bởi vì căn cứ theo tiêu chuẩn kinh tế của Trần
Khiêm, nếu cậu ta đi du lịch thì cũng chỉ có thể đi một vài nơi miễn phí thôi.
Đi những nơi cao cấp chẳng phải cần tiền hoặc có quan hệ rộng như cô ta mới được hay sao?
Trần Khiêm nghe vậy, chỉ lắc đầu cười gượng.
Bây giờ có nơi nào mà anh không đi được nữa à?
Mặc dù bị Hồ Tuệ Mẫn khinh thường nhưng Trần Khiêm cũng không muốn nói gì, không chấp. nhặt với cô ta.
Mà ngoại trừ Vương Văn thỉnh thoảng dừng lại nói với Trần Khiêm vài câu thì hầu như chẳng ai nói chuyện với Trần Khiêm.
Cuối cùng, Lương Mạnh kéo Vương Văn không cho cô ấy nói chuyện với Trần Khiêm nữa.
Không bao lâu sau, mọi người đã đến nơi gọi là khu thắng cảnh vui chơi giải trí.
“Xin chào quý khách, mời quý khách đưa thẻ vip!”
Cửa khu giải trí, tất nhiên sẽ có nhân viên phục: vụ đứng đợi.
“Đây! Đây này, chúng tôi đi chung!
Vương Kiện lấy ra cho anh ta xem.
“Được rồi, mời quý khách vào trong!”
Nhân viên phục vụ cung kính nói.
Khu vui chơi giải trí này được thiết kế chủ yếu cho một vài doanh nhân giàu có và người nổi tiếng, cũng như mời khách hàng đi du lịch, tham quan, v.v, tất nhiên không cần ai cũng phải có thẻ vip.
Mà sau khi Hồ Tuệ Mẫn bước vào thì cũng bị thu hút bởi khung cảnh như thể đã mấy đời.
“Wow, đẹp quá đi!” Hồ Tuệ Mẫn hưng phấn nói nhưng thoáng chốc, sắc mặt cô ta đã cứng đờ: “Mẹ kiếp, cậu ta lại đi theo chúng ta để vào!”