Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu

Chương 815




Mà chưa đợi đến khi đoàn xe dừng đã thấy vài nhân viên mặc tây trang vừa kêu vừa chạy về phía đoàn tiếp đón lãnh đạo.
Tóc dựng đứng.
“Nhanh nhanh nhanh, chuẩn bị! Chuẩn bị đi! Cậu Trần ở Kim Lăng đến rồi!!!”
“Cái gì! Đến nhanh vậy hải
Nhóm lãnh đạo cũng kinh hãi, sau đó tất cả mọi người đều kính cẩn chạy xuống bậc thềm để được chào hỏi ở cự ly gần nhất.
Dù sao hôm nay ngoại trừ vị kia ra thì cậu Trần cũng là nhân vật quan trọng nhất.
Mà rất nhiều doanh nhân cậu ấm nghe thế thì những người đã vào trong cũng sôi nổi ra ngoài chào đón.
“Cái gì? Có cậu Trần ở Kim Lăng thật à!?”
Dương Hoa Lệ thì mặt mày trảng bệch, ngơ ngác.
Hơn nữa vừa thấy cảnh tượng này, rõ ràng cậu Trần ở Kim Lăng là một trong những nhân vật chính của hôm nay.
Giờ phút này, cô ta nhìn Tô Mộc Vũ với ánh mắt ghen ghét.
“Cậu Trần ở Kim Lăng là bạn trai cậu thật à? Sao lại thế được?”
Dương Hoa Lệ không thể tin nỗi, chẳng lẽ đúng là chuyện gì mình cũng kém hơn Tô Mộc Vũ này à.
Tại sao cô ta lại may mắn như vậy.
Tìm một người bạn trai mà lại tài giỏi như vậy.
“Ha ha, tròn mắt rồi hả, còn giả được à, Mộc Vũ của chúng tôi là cô bạn gái mà nếu giả thì bao đổi của cậu Trần đó!”
'Tô Mông Mông phấn khích.
Xem thử Dương Hoa Lệ cô lấy gì để ra oai nữa!
Mà lúc này, mọi sự chú ý của Tô Mộc Vũ đều đổ đồn vào đoàn xe kia.
Mặc dù cô không muốn mượn bất kỳ sự trợ giúp nào của Trần Khiêm nhưng lần trở lại Kim Lăng này, cô vẫn chưa nói chuyện rõ ràng với Trần Khiêm thì đã phải đi rồi.
Nếu nói cô không hề hối hận về việc mình đã giận dỗi trẻ con là nói dối.
Mẹ ơi, đây là đoàn xe xa xỉ nhất hôm nay đúng không?
Mọi người kinh hô.
“Đúng vậy, mỗi chiếc ít nhất là hai mươi triệu, khoảng chừng mười chiếc xe hộ tống, vậy là mấy trăm triệu đó, mẹ ơi!”
Mọi người lại kinh ngạc.
Cuối cùng xe cũng ngừng.
Có người hô lên: “Cậu Trần đến!”
Sau đó, trên tầng cao nhất của tòa nhà đài truyền hình bắn pháo hoa, trong phút chốc, bầu trời trở nên rực rỡ sắc màu.
Hồ nước lớn ở hai bên bắt đầu phun nước. Cảnh tượng cực kỳ hoành tráng.
Thậm chí còn có một lá cờ to được nhân viên cầm một cách cẩn thận.
Mà Tô Mộc Vũ thì ngẩng đầu sốt ruột nhìn sang bên...