“Ai bảo cậu giữa thanh thiên bạch nhật mà lấy nhẫn ra khoe khoang làm gì!”
Dương Hoa Lệ nói.
“Năm người bọn tôi cùng đi dạo, hôm nay Mã Nam ở lại phòng, cậu ấy phải viết luận văn..”
Một người bạn cùng phòng khác nói. “Không... Không phải tôi, tôi không lấy!” Mã Nam hoảng sợ nói.
“Trong phòng chỉ có một mình cậu, không phải cậu lấy thì ai lấy chứ?”
Dương Hoa Lệ đột nhiên nói.
“Thế này đi, cậu có dám để bọn tôi kiểm tra giường với vali của cậu không?”
Dương Hoa Lệ nói.
Tô Mộc Vũ thấy Dương Hoa Lệ đang trút giận vào Mã Nam, vì bình thường, mối quan hệ giữa mình với Mã Nam khá tốt.
Lúc này mới nói: “Tôi có thể chứng minh Mã Nam không động vào đồ của Hiểu Vân, Mã Nam không phải là người như vậy!”
“Cậu chứng minh? Cậu dựa vào đâu chứ?”
Dương Hoa Lệ chỉ vào Tô Mộc Vũ rồi nói.
“À à, tôi biết rồi, lúc tôi đi lấy nước, hình như thấy Mộc Vũ với Mã Nam cùng nhau đi vào phòng các cậu!”
Lúc này, cô gái ở phòng bên cạnh nói.
“Hả?”
Bỗng chốc ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía Tô Mộc Vũ.
“Thảo nào, Tô Mộc Vũ cậu lại đi nói giúp cho Mã Nam như vậy. Hừ, xem ra hai người các cậu đã bàn bạc với nhau rồi nhỉ?”
Dương Hoa Lệ lạnh giọng nói.
“Cậu nói nhảm nhí gì vậy!”
Tô Mông Mông vội nói.
“Ha ha, đã không phải là hai người thì để bọn tôi lục thử xem, nếu như không phải thì hai người căng thẳng như vậy làm gì chứ?”
Dương Hoa Lệ nói.
||||| Truyện đề cử: Độc Tôn Truyền Kỳ (Kiếm Thần Yêu Nghiệt) |||||
“Mộc Vũ... Cậu...”
Lúc này cô gái mất nhẫn thảng thốt nhìn Tô Mộc Vũ.
Dù sao thì nói một cách nghiêm túc, quan hệ giữa cô ta với Tô Mộc Vũ cũng khá tốt mà.
“Được thôi, cậu muốn lục thì lục đi!” Tô Mộc Vũ nói. Sau đó Dương Hoa Lệ thật sự lục soát.
Lúc vali, chăn mền của Mã Nam, kết quả không có.
Sau đó Dương Hoa Lệ dẫn theo mấy chị em của cô ta.
Đến phòng của Tô Mộc Vũ.
Lục tới lục lui, bỗng nhiên, lúc cầm gối của Tô Mộc Vũ lên.
Dương Hoa Lệ ngạc nhiên:
“Trời ơi, Hiểu Vân, cậu mau lại đây xem, có phải nhãn của cậu không?”
Cảnh tượng này tất cả mọi người đều nhìn thấy.
Hiểu Vân đến cầm lên xem: “Đúng, đây là nhãn của tôi!”
Sau đó Hiểu Vân hơi ngạc nhiên nhìn Tô Mộc Vũ: “Mộc Vũ, sao lại thật sự là cậu lấy chứ?”