“Hừ, tớ không tin đâu. Cho dù có cắt đứt thì Trần Khiêm cũng sẽ đến cứu cậu!”
Triệu Đồng Đồng nói.
“Từ này về sau, tớ cũng không muốn nhìn thấy tên khốn này nữa!”
Tân Nhã thờ ơ nói. “Này này này! Hai người các cô nói xong chưa hả, con mẹ nó tôi đang bắt cóc hai cô đấy! Hai cô đang làm cái gì thế chứ? Coi tôi là không khí à!”
Hầu Tam ở một bên nghe hai người nói chuyện thì tức giận.
Triệu Đồng Đồng sợ hãi ngậm miệng lại.
Hầu Tam xoa mũi, lấy điện thoại của Tân Nhã.
“Tôi cũng chẳng quan tâm cậu này cậu kia đâu, tôi chỉ cần tiền thôi!”
Nói xong thì lấy điện thoại của Tần Nhã gọi cho Long Thiếu Vân.
“Tiểu Nhã, sao tự dưng em lại gọi cho anh vậy?”
Đầu kia điện thoại lập tức truyền đến giọng nói cưng chiều của Long Thiếu Vân.
“Đệch mẹ, đừng có nói nhảm nữa, Tân Nhã đang ở trong tay tôi, không muốn Tiểu Nhã của cậu xảy ra chuyện thì đem tiền qua đây cho tôi! Tôi sẽ lập tức thả người!”
Hầu Tam mắng.
“Hửm? Hầu Tam? Cậu thật sự to gan đấy, tôi đã tha cho cậu một mạng rồi mà cậu dám bắt cóc Tân Nhã sao?”
Giọng của Long Thiếu Vân lạnh lùng.
“Ha ha, tha cho tôi một mạng, tôi nói cho cậu biết Long Thiếu Vân, hôm nay hai chúng ta tính luôn cả thù mới nợ cũ đi. Hơn nữa khoản tiền đó, bây giờ tôi muốn gấp ba, xem như là phí tổn thất tinh thần mà cậu gây ra cho tôi! Với cả mớ hỗn độn mà trước
đây cậu làm, ở đây tôi có bản ghi âm, cậu tự mình đem tiền đến cho tôi, tôi sẽ giao hết mấy thứ này cho cậu, hai chúng ta coi như hết nợi”
Hầu Tam lạnh lùng cười.
Đã chịu tổn thất một lần rồi, đương nhiên Hầu Tam sẽ không chịu thêm lần thứ hai.
Mặc dù người của Long Thiếu Vân rất giỏi giang, nhưng muốn bắt Hầu Tam sao? Ha ha!
Tin rằng Long Thiếu Vân cũng tự hiểu điều này.
“Tôi sẽ không đi. Ngoài ra, tôi sẽ cho người đem tiền đến cho cậu, cậu đang ở đâu?”
Long Thiếu Vân lạnh lùng nói.
“Đừng đừng, cậu phải đến, có một số chuyện tôi phải trực tiếp nói rõ với cậu, nếu cậu không đến, tôi dám chắc sau này cậu sẽ hối hận đấy, hơn nữa, phải là một mình cậu đến thôi!”
Hầu Tam lạnh lùng cười.
“Kệ cậu, tôi nói rồi, không đi là không đi, cậu cứ thử động vào tôi xem!”
Long Thiếu Vân cười.
“Mẹ kiếp, cậu thật sự không tới, nếu cậu không y tôi thà không lấy tiền, tôi sẽ chơi vợ chưa cưới của cậu, cậu tin không? Dù sao thì cô ta cũng xinh như vậy mài”
“Đưa cậu ba triệu tệ, cậu thả người, để lại bản ghi âm của cậu, trừ những thứ này thì tất cả đều miễn bàn! Ngoài ra, cậu suy nghĩ về kết cục của cậu đi!”
Nói xong, Long Thiếu Vân dứt khoát cúp điện thoại.
“Alo! Alo! Mẹ nó, thật là súc vật mà, ngay cả người phụ nữ của mình mà cũng không quan tâm!”
Hầu Tam tức đến mức tái xanh cả mặt.
Mặc dù Tân Nhã không thích Long Thiếu Vân một chút nào, nhưng cô ta hoàn toàn nghe thấy những lời vừa rồi, trong lòng cảm thấy ớn lạnh.
Quả nhiên, kẻ khốn nạn có ngụy trang giỏi cỡ nào thì cũng là thằng khốn mà thôi.
Lúc thực sự nguy hiểm, bản tính của bọn họ sẽ được bộc lộ.
“Ha ha, suy tính tốt đẹp của anh đã sai rồi, quan hệ giữa tôi với Long Thiếu Vân đâu có tốt như anh tưởng tượng, lấy tôi để đe dọa anh ta sao, anh năm mơ rồi!"
Tân Nhã cười khổ một tiếng.
“Vậy phải làm thế nào? Đã bắt cóc, còn liên tục đắc tội với ba gia tộc lớn, tôi không thể chỉ lấy được ba triệu tệ!”
Hầu Tam lo lắng gãi đầu.
Đột nhiên hắn ta vỗ đùi.
Tự dưng giật mình.
“Ôi đệch, sao tôi lại quên mất nhỉ, quả thực không được, tôi phải kiếm thêm một khoản từ cậu Trần mới được. Nhà họ Long cho tôi ba triệu, cậu Trần giàu hơn, thế nào cũng tống được bốn đến năm triệu tệ thôi, mua bán thế này mới đáng chứ! Hơn nữa trong tay tôi còn có tin tức mà cậu Trần muốn! Hi hi!”
Hầu Tam cười.
Đi đến bên cạnh Tần Nhã nói: “Cô Tân, phiền cô
cho tôi cách liên lạc với cậu Trần.”
“Xin lỗi, tôi với cậu ta không có bất cứ quan hệ nào hết, cũng không có cách nào để liên lạc với cậu †a cả. Với cả dùng tôi để đe dọa cậu ta, anh không cảm thấy anh càng nực cười hơn à?”
Tân Nhã lạnh lùng cười.
“He he, nực cười gì chứ, trong tay tôi có tin mà cậu ta muốn, cho dù cô không đáng tiền thì tin của tôi cũng đáng tiền chứ. Dù sao thì lần này tôi với Long Thiếu Vân hại cậu ta thê thảm vậy mà, làm nhục người nhà Âu Dương, cậu ta có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch hết tội đâu! Đang nóng ruột tìm tôi để minh oan cho cậu ta kia mà!"
Dù sao thì Hầu Tam cũng sẽ không ở lại trong nước nữa, những bí mật này cũng không còn là bí mật nữa, cho nên chẳng sợ phải đắc tội với ai hết.
Tân Nhã nghe thấy những lời này thì ngẩng mạnh đầu lên: “Anh vừa nói cái gì?”