Thứ Tần Nhã nói, đương nhiên chính là chiếc vòng ngọc mà trước đây Trần Khiêm tặng cho cô ấy.
“Từ giờ trở đi, hai chúng ta không còn quan hệ gì nữa, ha ha. Tớ vẫn luôn giữ miếng ngọc này, ban đầu còn tưởng rằng hai chúng ta không ở bên nhau, tớ lấy nó cũng xem như một kỉ niệm, nhưng xem ra bây giờ không cần nữa rồi, trả lại cho cậu!”
Mặt Tân Nhã lạnh lùng, đưa chiếc vòng tay cho Trần Khiêm.
“Như vậy cũng tốt!”
“Ngoài ra, tớ hi vọng cậu sẽ xóa hết cách thức liên lạc với tớ đi. Bây giờ cậu có Tô Mộc Vũ, tớ cũng có Thiếu Vân rồi, như vậy sau khi xóa hết rồi thì xem như hai chúng ta hoàn toàn không còn bất cứ dây mơ rễ má nào nữa!”
“Được thôi!"
Trần Khiêm cũng không nói gì thêm, nhận lấy vòng ngọc, gật đầu chào nhóm Triệu Đồng Đồng, sau đó rời khỏi nhà họ Khương.
“Sao vậy Tần Nhã? Cậu cứ để Trần Khiêm đi như vậy à? Rốt cuộc giữa hai người đã xảy ra chuyện gì?”
Mặt Triệu Đồng Đồng đầy khó hiểu nói.
“Không có gì, các cậu đừng hỏi nữa. Đúng rồi, chiều nay Thiếu Vân tặng tớ một món quà rất quý giá, tớ lấy ra cho mọi người xem nhé!”
Vừa nói, Tân Nhã vừa lau nước trên khóe mắt, cố gắng nở một nụ cười: “Các cậu đợi chút, tớ đi lấy cho các cậu xeml”
Thấy bộ dạng Tân Nhã cười miễn cưỡng thế này.
Nhóm Triệu Đồng Đồng lại càng nuốt không trôi.
“Tiểu Nhã, cậu đừng như vậy được không, cậu đã không muốn nói thì bọn tớ cũng không hỏi cậu đã xảy ra chuyện gì nữa. Nhưng cậu đừng hành hạ mình thế này nữa, bọn tớ biết người cậu thích không phải Long Thiếu Vân mà là Trần Khiêm, sao cậu cứ tự lừa dối mình như vậy chứ?”
Triệu Đồng Đồng nói.
“Xì! Đâu có đâu, các cậu nghĩ nhiều quá rồi. Giờ tớ mới phát hiện ra, tớ hoàn toàn không phải là thích Trần Khiêm theo kiểu thích kia. Có thể là trước đây cảm thấy cậu ấy nghèo, đáng thương, cho nên mới thương cảm cậu ấy, chính là kiểu tình cảm này. Còn bây giờ mới phát hiện người tớ yêu hoàn toàn không phải là cậu ấy!”
“Hơn nữa bây giờ tớ thật sự rất vui, vô cùng nhẹ nhỏm. Các cậu biết không, sau này tớ không cần phải đi lo lắng nhớ nhung một người nữa rồi, còn có thể ở bên Long Thiếu Vân, trở thành mợ ba nhà họ Long, hừ hừ, nói thật đi, các cậu có ghen tị với tớ không hả?”
Tân Nhã cười nói.
Mấy người nhóm Triệu Đồng Đồng đưa mắt nhìn nhau, không ai nói gì.
Còn Trần Khiêm, cuối cùng cũng cắt đứt hoàn toàn với Tân Nhã rồi.
Nói thật, cũng không biết trong lòng là mùi vị gì. Vui thì cũng không thể nói là vui.
Mà buồn thì cũng không phải buồn.
Tóm lại là cũng đủ mùi vị pha trộn.
Sau khi đưa Thiên Long Địa Hổ về đến khách sạn.
Lý Chấn Quốc gọi đến.
Nói đến chuyện tìm người hôm nay trốn trong khách sạn.
Đúng như đã đoán, người đó có kỹ năng, giỏi leo núi, hơn nữa còn vô cùng tinh ranh.
Lý Chấn Quốc đã dùng rất nhiều sức mà vẫn không tìm được hắn ta.
Mặc dù chuyện lần này Trần Khiêm bị hãm hại có trưởng phòng Lưu dẹp yên, đã ổn cả rồi.
Nhưng Trần Khiêm cũng cần phải tìm ra người này.
Thấy Lý Chấn Quốc cứ tự trách mình, Trần Khiêm đã khuyên ông ấy, bảo ông ấy đừng lo lắng quá.
Đêm đó, Trần Khiêm nghỉ ngơi sớm.
Cũng chính đêm đó, mặc dù trông thì rất yên bình, nhưng lại có sóng nước cuộn trào.