"Gì cơ? Là chị Âu Dương Như?"
Long Thiếu Vân sửng sốt. "Đúng thế!"
Sau đó Ngụy Mộng Kiều kể lại đầu đuôi sự việc. Mà lúc này, Âu Dương Như đã tỉnh táo hơn nhiều, đang oán hận nhìn Trần Khiêm.
Mặc dù ban nấy cô ta mơ mơ màng màng nhưng vẫn biết Trần Khiêm và em họ đỡ mình vào.
Sau đó có một người cởi quần áo của mình, người đó không phải Trần Khiêm thì có thể là ai?
Vành mắt Âu Dương Như đỏ hoe.
"Được lắm, thằng nhãi này to gan thật đấy! Nhà họ Long chúng tao và nhà Âu Dương ở Nam Dương là quan hệ thân thiết nhiều đời, vậy mà mày dám nảy sinh ý định làm nhục chị Âu Dương, xem ra mày chán sống rồi! Có nhà họ Long Yên Kinh ở đây, dù mày lợi hại cỡ nào tao cũng bắt mày phải trả giá đắt!"
Long Thiếu Vân lạnh lùng cất tiếng. "Gì eơ? Nhà họ Long ở Yên Kinh? Đệch, việc lần này dây dưa rộng ghê, ngay cả nhà Âu Dương và nhà họ Long đều tham dự. Vậy xem ra người này là cậu Long ở Yên Kinh rồi!"
"Chắc chắn là thế! Mặc dù cậu Trần phố Kim Lăng cũng giỏi đấy, nhưng có thể chống đỡ được lửa giận của cậu Long và nhà Âu Dương sao? Thật là..."
Đám đông bàn tán xôn xao.
"Vâng vâng, anh Thiếu Vân, anh phải đòi lại công bằng cho chị họ em, suýt nữa thì chị ấy đã bị tên cầm thú này làm nhục rồi!"
Ngụy Mộng Kiều lên tiếng.
"Yên tâm đi, anh sẽ không mặc kệ chuyện này đâu!"
Long Thiếu Vân cười sâu xa.
Sau đó, anh ta nhấc chân đạp Trần Khiêm.
"Mẹ nó, đánh chết cho tao, bất kể nó là cậu chủ chó má gì, dám làm nhục người nhà Âu Dương thì phải đánh đến chết!"
Long Thiếu Vân quát to.
Mấy tên vệ sĩ lập tức tiến lên.
Định đánh tập thể.
Mà đám nam nữ trẻ tuổi bên cạnh thấy có cậu Long làm chỗ dựa.
Cũng không sợ Trần Khiêm nữa. "Dừng tay!"
Đúng lúc này, Tân Nhã bỗng hét lên. Sau đó rưng rưng nước mắt đi tới. "Tiểu Nhã, sao cậu lại ở đây?"
Trần Khiêm hơi sửng sốt khi trông thấy Tân Nhã.
Mà Tần Nhã thì nhìn Trần Khiêm bằng ánh mắt đầy thất vọng.
Tiếp đó cô ta nhìn sang Long Thiếu Vân:
"Cậu Long, anh có thể tha cho cậu ấy được không? Xem như tôi cầu xin anh!"
"Thả nó? Ha ha, Tân Nhã à, không phải anh không giúp em mà thật sự là tên này quá ghê tởm, nếu không dạy cho hắn một bài học thì anh không biết phải đối mặt với bác Âu Dương thế nào. Em đừng nhúng tay vào!"
Long Thiếu Vân lạnh lùng nói.
"Cầu xin anh hãy thả cậu ấy ra!" Tân Nhã vẫn cầu xin.
Đúng vậy, Tân Nhã cũng không ngờ tới chuyện này.
Thậm chí cô ta còn cảm thấy tuyệt vọng.
'Thử nghĩ mà xem, bạn vẫn luôn thích một người, rồi đột nhiên có một ngày bạn phát hiện anh ta là tên bỉ ổi ghê tởm.
Đương nhiên không thể chấp nhận được.
Nhưng nếu như Trần Khiêm bị đánh ngay trước mặt mình, Tân Nhã càng không chịu nổi.
Thấy Tần Nhã sắp khóc đến nơi.
Long Thiếu Vân mới cười khẽ.
"Được thôi Tân Nhã, nếu em xin tha cho hắn thì anh không chỉnh hắn cũng được. Nhưng hắn đã gây ra tai họa này, người khác có chỉnh hắn hay không thì anh cũng không quản được!"
Nói rồi Long Thiếu Vân vẫy tay với đám đàn em.
Bấy giờ đám đàn em mới lui lại.
"Tiểu Nhã, tôi không làm chuyện này, cậu phải tin tôi!"
Hình như Trần Khiêm đã phát hiện ra điều gì đó.
Làm gì trùng hợp như thế được, tại sao trong phòng lại có người?
Hơn nữa, vì sao lúc ấy tên Long Thiếu Vân này lại chạy tới?
'Trần Khiêm cảm thấy hình như tất cả mọi chuyện đều chĩa vào mình.
Nhưng giờ đây, thật sự là có hàng trăm cái miệng cũng không giải thích được.
"Tôi không muốn nghe!"