Trần Khiêm quay lại chỗ ngồi.
Lúc này, vẫn còn một vài doanh nhân đến kính rượu Long Thiếu Vân.
Mà Dương Hạ thì cũng nhìn Trần Khiêm nhắc. nhở.
“Xem bọn họ kìa!”
Hoàng Vĩnh Hào không phục nói: “Đợi chị em về sẽ biết!”
Mà Trần Khiêm thì hít một hơi thật sâu, bưng ly rượu lên bước về phía Dương Hạ.
“Anh, anh đi đâu vậy?” Hoàng Vĩnh Hào hỏi.
“Đừng quan tâm, tất nhiên cậu Trần sẽ có suy nghĩ của riêng mình!”
Mặc dù Lý Chấn Quốc cũng ngạc nhiên tại sao Trần Khiêm lại bưng ly rượu sang đó nhưng ông ấy hiểu, chắc chăn sẽ không vô duyên vô cớ.
“Wow! Cậu Trần sang đây mời rượu à?”
Một vài doanh nhân thấy Trần Khiêm sang đây thì lập tức tránh ra thành một con đường.
Vẫn là câu nói đó, họ dựa vào nhà họ Long thế nào là chuyện của họ, nhưng Trần Khiêm, cũng tuyệt đối không thể dây vào.
Lập tức đứng sang bên cạnh.
Trần Khiêm bước đến trước mặt Dương Hạ.
Long Thiếu Vân cũng đút tay vào túi, nhìn Trần Khiêm cười lạnh.
“Tiểu Hạ, tôi kính cô một ly!” Trần Khiêm nâng ly nói.
Mà Dương Hạ thì đáng lẽ nên đứng lên nhưng cô ta vẫn ngồi đó, nâng ly rượu vang đỏ.
Bỗng nhiên, Dương Hạ hắt ly rượu vang đỏ lên về phía mặt Trần Khiêm.
Tạt lên mặt Trần Khiêm.
“Hừ, được lắm, ly rượu này, là tôi trả lại những tổn thương mà anh đã gây ra cho tôi!”
Dương Hạ cười giễu nói: “Hơn nữa, đừng gọi tôi là Tiểu Hạ! Tiểu Hạ không phải là tên anh có quyền gọi! Xin anh hãy chú ý!”
“Cái gì?”
Mà cảnh tượng tạt rượu Trần Khiêm này làm rất nhiều doanh nhân phải ngơ ngẩn.
Mẹ nó, không còn đơn giản là trả đũa nữa đâu. Nhóm Lý Chấn Quốc đứng lên: “Làm càn!” Mắt thấy sắp cãi nhau.
Trần Khiêm lại lau rượu vang trên mặt, ý bảo nhóm Lý Chấn Quốc đừng quan tâm.
“Được, cô Dương, bây giờ có thể rồi chứ?” Trần Khiêm giơ ly lên. “Được thôi!"
Dương Hạ cười nhạt, sau đó nâng ly lên rót thẳng lên đầu Trần Khiêm.
“Ly này, là sự trả thù tôi dành cho anh!” Tất cả mọi người đều ngơ ngác nhìn. Cho đến ly thứ ba, Dương Hạ mới uống. Thì ra Dương Hạ chờ mình ở đây à.
Sau khi Trần Khiêm trở về, lòng hơi chua xót.
Nói thật lòng, không phải Trần Khiêm sợ Dương Hạ mà là trong khoảng thời gian ngắn, anh không biết mình nên đối phó cô bằng cách nào.
Đặc biệt là sau khi cô ta nói cô ta vẫn còn là gái trinh.
Haiz, tóm lại bây giờ lòng Trần Khiêm rất phức tạp.
Đợi sau khi tiệc giao lưu kết thúc, Lý Chấn Quốc đi tìm bậc thầy giám định ngọc bích đến từ Nam Dương.
Mà Trần Khiêm thì.
Lại đi tìm Dương Hạ.
Dương Hạ thì cũng biết Trần Khiêm sẽ đến tìm mình nên giờ đây đang ngồi bên ngoài trang viên chờ Trần Khiêm.
“Cô Dương, tôi mong cô có thể giải tán những người mà cô đã phái đi theo dõi Tô Tử Nguyệt! Cô đã đạt được mục đích muốn tôi nhục nhã rồi!”
Trần Khiêm nói.
“Ha ha, anh yên tâm, tôi sẽ không làm hại cô ta đâu, dù sao người tôi thù là anh, tôi và cô ta không liên quan gì đến nhau. Tại sao tôi lại muốn hại cô ta chứ, nhưng tiền đề là anh ngoan ngoãn làm hai việc này cho tôi!”
Dương Hạ nói.
Trần Khiêm thở dài: “Được, cô nói đi!”
“Hai chuyện này, với anh mà nói thì cũng đơn giản thôi. Thứ nhất là đưa biệt thự Vân Đỉnh của anh cho tôi ở vài ngày!”
“Anh yên tâm, tôi sẽ không tống tiền nhà anh đâu, tôi chỉ mượn dùng vài ngày! Không khó đúng không?”
Dương Hạ nói.
“Được!
Trần Khiêm gật đầu.
“Còn chuyện cuối cùng à, cũng rất đơn giản. Anh giúp tôi dạy dỗ một người, làm ông ta đóng cửa là được! Hơn nữa người này là một tên cực kỳ khốn nạn, tôi tin rằng anh sẽ không thấy khó xử đâu!”