Đúng là sự kiện đó đã ảnh hưởng rất lớn đến Dương Hạ nhưng lại hại chết cô ta?
Cái này Trần Khiêm thật sự không hề ngờ tới.
“Hừ, ngày đó, có thể nói là ngày âm u nhất trong cuộc đời chị tôi. Bởi vì anh của trước kia là một thằng nghèo ai cũng biết, ai cũng khinh thường anh nhưng chị tôi thì sao, sánh bước bên anh, ở sân trường, dám nắm tay anh, đi dạo phố, đi ăn cơm với anh, anh có biết người khác gọi chị tôi thế nào không?”
“Các cậu nhìn đi, chẳng phải đây là cô bạn gái Dương Hạ của thăng nghèo trường ta sao!”
“Đã nghe rõ chưa, mọi người đều gọi chị ấy như vậy, mỉa mai chị ấy, sau đó thì sao, chị ấy cảm thấy không sao cả. Nhưng rồi sau đó nữa, con gái luôn có lòng tự trọng, chị tôi đã chịu đựng đủ rồi, chị ấy cảm thấy ông trời không công bằng, đúng vậy, chị ấy vứt bỏ anh, chia tay anh!”
“Nhưng anh dám nói, chị tôi sai rồi không?” Trần Khiêm im lặng, chuyện này, đương nhiên Dương Hạ không sai, ai mà chẳng có quyền được chọn lựa.
Chỉ là màn lột xác của Dương Hạ làm Trần Khiêm anh không kịp trở tay.
“Anh có còn nhớ, hôm đó chị tôi đã cầu xin anh, cầu xin một cách thảm thiết đến nhường nào. không?”
Dương Lộ hận tù nói.
“Kết quả, anh không thèm quan tâm đến chị tôi, chị tôi cảm thấy không còn mặt mũi nào đi học nữa, không còn mặt mũi nào gặp bạn bè trước kia nên chị ấy mới chọn thôi học. Anh phải biết rằng, lúc đó còn mấy tháng nữa là tốt nghiệp, kết quả anh hại chị tôi, từ tiểu học đến đại học, mười mấy năm gian khổ đổ sông đổ biển!”
“Sau khi chị ấy rời đi, nghĩ muốn trốn đến một nơi thật xa, không thấy được tin tức của anh, một mình chị ấy đến Yên Kinh! Chuẩn bị tìm một công việc!”
“Không ngờ ngày đầu tiên đến đã bị người ta trộm ví tiền. Yên Kinh à, là nơi không có tiền thì một bước cũng khó đi, anh bảo chị ấy phải làm sao bây giờ? Lúc đó chị ấy thấy thông báo tuyển dụng của một quán bar, cho nên người chị không có tiền ăn tiền ở của tôi đến đó làm ngay! Cuối cùng cũng tạm thời sắp xếp ổn thỏal”
“Nhưng yên ổn chưa được vài ngày thì một ông chủ thấy chị tôi xinh đẹp, có suy nghĩ đen tối, hơn nữa còn động tay động chân với chị tôi. Lúc đó chị tôi đã quá tức giận nên tát ông ta một cái, bởi vì chuyện này mà chị tôi suýt mất mạng, ông chủ đó cực kỳ lợi hại anh biết không!”
“Sau đó, chị tôi đắc tội ông ta, càng khó sống hơn, không hề tìm được công việc nào giống vậy, hơn nữa không biết người kia đã làm gì mà làm chị tôi không thể thoát khỏi Yên Kinh, đến vé xe về nhà cũng không mua được! Ép chị tôi vào khuôn khổi”
“Một người con gái, ngày nào cũng vậy, sợ hãi đến nhường nào, anh có biết không?”
“Cuối cùng, chị tôi đi rửa chén cho tiệm cơm người ta, không có tiền lương, chỉ bao ăn ở nhưng bởi vì thế nên không ít lần bị bà chủ đánh, bị bà chủ ức hiếp!”
“Trong lúc chị tôi nảy sinh suy nghĩ muốn tự sát, kỳ tích mới xuất hiện, là quản gia của nhà họ Long, gặp chị tôi, đúng lúc cậu hai nhà họ Long muốn một cô hầu gái, cần người hầu hạ, chị tôi mới đi. Sau đó thì sao, chị tôi may mắn lắm, cậu hai nhà họ Long thích chị tôi, sau đó hai người họ đính hôn. Ha hai”
“Trần Khiêm, không ngờ đúng không, có thể nửa trước chị tôi phải sống cuộc đời buồn thảm, đây là thứ thằng khốn nạn như anh mong được nhìn thấy nhưng bây giờ anh tuyệt đối không thể ngờ chị tôi lại có ngày hôm nay, hơn nữa cậu hai nhà họ Long lại là anh rể tôi, rất nghe lời chị tôi! Lúc trước, phàm là những người đã từng ức iếp chị tôi đều bị báo ứng rồi. Ông chủ già đã từng ép chị tôi cũng bị xử rất tảm, nhưng đây chưa phải chuyện quan trọng, kẻ thù lớn nhất của chị tôi, là anh!”
Dương Lộ lạnh lùng nói.
Trần Khiêm không ngờ sau khi Dương Hạ đi lại xảy ra nhiều chuyện như vậy.
Tính ra, đúng là suýt chút mình đã hại cô ta phải chết.
Nhưng không ngờ Dương Hạ và cậu hai nhà họ Long lại đính hôn, như vậy quyền lợi bây giờ hai chị em Dương Hạ có được cũng không còn khó hiểu nữa.
“Được rồi, vậy cô nói cho tôi biết bây giờ chị cô đang ở đâu?” Trần Khiêm hỏi.
“Được, không thành vấn đề, anh đã muốn gặp chị tôi thì đi theo tôi!”
Dương Lộ búng tay một cái. Rồi sau đó chắp tay rời đi.
Trần Khiêm hơi nhíu mày nhưng vẫn đi theo cô ta.
Dương Lộ đưa Trần Khiêm đến phòng riêng trong một quán bar.
Chờ sau khi đi vào mới phát hiện, phòng riêng không có một bóng người.