"Đây là xe của con nhà giàu đó hả?"
Ngày càng nhiều người vây lại đây bàn tán.
Đối với Trần Khiêm, tuy rằng thân phận cậu Trần hiện nay không còn là điều gì quá bí mật, thế nhưng bảo anh trước chốn đông người xuống xe, thật là
ngại ngùng vô cùng.
Nghĩ một chút anh lại tự nhủ, thôi vậy, không lái vào sân trường nữa là xong.
Anh nhanh chóng quay đầu xe, lái vào rừng cây nhỏ thường đỗ trước đây.
Sau đó mới đi bộ vào trường. "Trần Khiêm?"
Đúng lúc này, Trần Khiêm nhìn thấy một cô gái mặc quần áo tập quân sự.
Anh có chút kinh ngạc.
Cô sinh viên nhìn thấy Trần Khiêm cũng vô cùng bất ngờ.
Nhưng sau một giây, cô ta lại đổi sang nét cười châm chọc đầy khó hiểu, cất tiếng mỉa mai Trần Khiêm:
"Ha ha, đúng là có duyên quá, lại gặp anh ở đây!"
"Cô thi vào Đại học Kim Lăng hả?" Trần Khiêm không ngờ sẽ gặp cô ta ở đây, lập tức hỏi.
"Đúng vậy, thế nào, đàn anh Trần Khiêm, không ngờ với thành tích lẹt đẹt này của tôi cũng thi đỗ vào Đại học Kim Lăng của các anh chứ gì? Ha hai"
Cô sinh viên đó nhìn chằm chặp vào Trần Khiêm rồi nói.
Cô gái trước mặt tên là Dương Lộ, cũng không phải người quá xa lạ, cô ta là em gái ruột của Dương Hạ.
Là bạn trai cũ của Dương Hạ, ngày trước anh đã có dịp gặp mặt Dương Lộ.
Cô nàng cho Trần Khiêm một ấn tượng đây là một con nhóc thần kinh, lúc học cấp ba thường xuyên trốn học, lúc đấy đã học được người ta đi quẩy bar, trên cánh tay còn có hình xăm, còn biết hút thuốc lá.
Hình tượng dân chơi tiêu chuẩn.
Học tập càng không cần phải nói, nát như tương Bần.
Nhớ lại lần đầu tiên cô nàng đến Kim Lăng muốn tìm Dương Hạ, Dương Hạ và Trần Khiêm trong tay đều không có nhiều tiền, vì để em gái được chơi thoải mái, hai người phải đi làm thêm đến mấy công việc.
Dương Hạ còn dặn dò Trần Khiêm phải ôn tập bài vở giúp cho Dương Lộ.
Mà câu nói đầu tiên khi Dương Lộ nhìn thấy Trần Khiêm lại là: "Chị, sao chị lại tìm cho em một anh rể nghèo nàn như vậy, cần tiền không có tiền, muốn dựa quan hệ cũng không lấy đâu ra, thấp kém!"
Dĩ nhiên lúc đó Trần Khiêm sẽ không so đo với một đứa bé con.
Nói chung là kể từ lúc đó, Dương Lộ rất chướng mắt Trần Khiêm.
Sau đó có gặp mặt thêm vài lần, hàng năm đêm trước ngày nghỉ hè cô ta đều đến chỗ Dương Hạ ăn chơi nhảy múa.
Coi như cũng quen thuộc.
Chỉ là Trần Khiêm không ngờ, trong số sinh viên mới năm nay lại có cả cô ta.
"Đúng là bất ngờ thật!" Trần Khiêm cười khan.
"Chị Lộ Lộ, đây là ai vậy?"
Mấy cô bạn gái thân đi bên cạnh Dương Lộ cất tiếng hỏi.
"Ha ha, bạn trai cũ của chị tôi, một thằng nghèo mạt rệp!". Cop q𝓾a cop lại, 𝙩rở lại 𝙩ra𝐧g chí𝐧h ( T𝖱𝓾𝑴T𝖱U𝘠𝐸N.V𝐧 )
Dương Lộ nói.
Hiển nhiên, Dương Hạ cũng không tiết lộ với em gái cô ta quá nhiều.
Trần Khiêm khách sáo vài câu cũng không muốn đứng đây làm bộ làm tịch nữa, đang tính cất bước.
Thế nhưng lại không cầm lòng nổi mà quay lại hỏi một câu:
"Chị gái cô... Dương Hạ có khỏe không?"
Chuyện lúc ban đầu là do Dương Hạ không chịu nổi sự chê cười mà thôi học.
Thật lòng mà nói, những thứ này đều là cô ta tự mình chuốc lấy mà thôi. Dù sao Dương Hạ cũng đã làm sai một số việc, thế nhưng, ngẫm lại cũng bởi vì như vậy mà tương lai cả đời bị phá hỏng, hình phạt này có hơi nặng nề quá mức rồi.
Dẫu sao ai ai cũng có quyền lựa chọn, tại sao cứ phải chọn cái tôi mới được đây?
Cho nên ít nhiều Trần Khiêm vẫn mang theo áy náy với Dương Hạ.
"Đồ khốn nạn, tôi nói cho anh biết, chị gái của tôi vẫn khỏe re, hơn nữa cứ chống mắt lên mà xem, đá chị gái tôi, anh nhất định sế gặp quả báo!"
Dương Lộ quơ quả đấm nhỏ, xem ra so với lúc trước càng bất trị.
“Vậy thì tốt, vậy thì tốt!” Trần Khiêm cười nhạt, liền xoay người rời đi. Dõi theo bóng lưng của Trần Khiêm.
Nét cười trò phúng nơi khóe miệng của Dương Lộ càng thêm sâu sắc.