Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu

Chương 715




Đột nhiên, người trong phái đoàn của Lý Chấn Quốc đồng thanh hô to.
Âm thanh đồng nhất, tựa như từ khắc này đã vang lên tận mây xanh.
"Cậu... cậu Trần? Là sao!III"
Mà một tiếng hô này, cũng khiến không ít người chấn động.
Mắt của Khương Vệ Đông lẫn Đường Lan trợn trắng như sắp lộn ra ngoài.
Cậu ta là cậu Trần?
Làm sao có thể?
Khương Vệ Đông vẫn luôn tưởng rằng, Trần Khiêm là một thằng con vô dụng của người bạn cũ, đã định trước sẽ không làm nên cơm cháo gì.
Cho nên mới tỏ ra khinh thường Trần Khiêm hết lần này tới lần khác, chỉ vì sợ Trần Khiêm sẽ nhờ ông ta giúp đỡ gì đó.
Thế nhưng hiện tại, Lý Chấn Quốc và còn mấy ông lớn kia, đều gọi Trần Khiêm là cậu Trần?
Hóa ra cậu Trần của Kim Lăng lại là Trân Khiêm!
Nếu mà...
Khương Vệ Đông nuốt nước miếng, cảm giác như mình vừa bị ai gõ một chày vào đầu, khiến ông ta đầu óc mông lung trông rỗng, miệng thì méo xệch.
Khương Nhiên Nhiên thì càng khó tin lấy tay che miệng mình lại.
Không chỉ riêng Khương Nhiên Nhiên.
Còn có Ngô Sảnh cùng với tất cả người nhà họ Ngô đều bị sự thật này đập đến ngã ngửa.
Càng đừng nhắc đến hai chị em nhà họ Vương!
Cô ta có mơ cũng không nghĩ ra tên Trần Khiêm này lại là cậu Trần.
Khó trách anh ta lại có nhiều tiền như vậy! Nhưng, chuyện này là sao hả?
"Cậu Trần, cậu thật đẹp trai quá!"
Một cô gái hét lên với Trần Khiêm.
Nhưng Trần Khiêm lại không thèm ngó đến, mà lại quay đầu về phía Lý Tiểu Linh, còn có ông bà cụ Ngô đang vô cùng ngạc nhiên.
Anh cười nói: "Ông Ngô, bà Ngô, Tiểu Linh, đi thôi nào, cháu đã đặt chỗ phía trong rồi, chúng ta đi ăn cơm thôi!"
Nói dứt lời liền đỡ hai ông bà, còn kéo theo Tiểu Linh ngơ ngác đi xa đám đông.
Lý Tiểu Linh khó khăn nuốt nước bọt một cái. Dọa chết bảo bảo rồi!
Lúc này đám cậu ấm nhà giàu Bạch Tiểu Phi với cậu Hoàng cũng tiến đến đây.
Cùng đỡ ông bà Ngô đi vào.
"Ông ơi, để cháu đỡ ông!"
Bạch Tiểu Phi cười nói.
Trần Khiêm cũng theo đoàn người đi vào. Chỉ là lúc đi ngang qua người Vương Mãn.
Trong đầu Vương Mãn không ngừng chạy qua hình ảnh của mấy ngày trước.
"Em gái ngoan, chị không muốn đi gặp cái tên nghèo rách nghèo nát kia, em đi xem mắt thay chị đi, sau đó từ chối anh ta luôn!"
Mẹ của Vương Mẫn Mãn cũng nhớ lại ngày đó:
"Đúng đó, con gái vàng bạc của mẹ, dù không lấy chồng cũng không thèm gả cho cậu ta, cậu ta là cái thá gì, tưởng con gái bà không ai thèm lấy chắc, cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga!"
Bây giờ bà ta chỉ muốn có một cái lỗ nẻ mà chui vào.
Cả nhà của Ngô Sảnh thì sao? Mặt trướng đến đỏ bừng lên.
"Bác cả chú hai, cả bác dâu cả và thím hai nữa, ngày mai là sinh nhật của tôi, nếu mọi người không bận gì thì đến ăn chung bữa cơm? Tôi cũng không có người quen bạn bè gì nhiều!"
Bên tai tựa hồ còn vang lên lời mời của Trần Khiêm, cùng với nét cười ngại ngùng mà chân thành thiết tha của Trần Khiêm.
"Chúng tôi làm gì có thời gian rảnh mà đến dự sinh nhật của cậu chứ?"
"Đúng vậy, thấy người ta làm sinh nhật cũng đua đòi tổ chức sinh nhật theo, không soi gương lại xem bản thân là cái giống gì đi đất"
"Chúng tôi không có thời gian rỗi rãnh mà đi hầu hạ người rảnh rỗi đâu, Tiểu Phong còn bận đi làm kia kìal"
Trần Khiêm mời bọn họ những hai lần, lời mời ấy lúc này lại như cây kim đâm vào người bọn họ.
Điện thoại rơi xuống đất rồi mà Ngô Sảnh vẫn không hay biết gì.
Cô ta luôn lo rằng Trần Khiêm sẽ trở nên tốt hơn.
Nhưng bây giờ, hết thảy đều không cần lo lắng. Khó trách Trần Khiêm có thể sai khiến giám đốc Vương Bưu như vậy, khó trách giám đốc khu thắng cảnh giống như một con chó hèn mạt quỳ xuống nịnh nọt bọn họ, khó trách, Trần Khiêm sẽ mời ông bà nội đến dự buổi tiệc sinh nhật ở đây. Hóa ra, Trần Khiêm chính là cậu Trần!
Theo từng bước chân của Trần Khiêm.
Khương Vệ Đông càng xoáy sâu ánh nhìn theo bóng hình ấy.
Muốn Trần Khiêm liếc mắt qua đây nhìn mình, sau đó ông ta sẽ chào hỏi thật thân mật với anh.
Dù sao bây giờ nghĩ lại, bao năm qua là ai thật lòng thật dạ đối xử tốt với mình.
Đâu phải ai khác, đó chính là hai cha con nhà họ Trần đấy thôi!
Thảo nào lần thứ hai công trình gặp sự cố Mộng Tưởng Gia lại đầu tư giải vây.
Lần nào ông ta gặp chuyện Trần Khiêm lại không đến thăm cơ chứ?
Hơn nữa còn gọi từng tiếng từng tiếng chú Khương nghe mới thân thiết làm sao!
Nhưng giờ chính ông ta lại đập chén trà đuổi Thần tài ra khỏi cửa.
Nếu mặt đất có vết nứt nào, ông ta sẽ chui vào ngay cho khỏi xấu hổ.
"Wow, các cô mau nhìn xem, đó là cái gì vậy?"
Đúng lúc này, mấy cô gái chỉ về phía xa hô to, hi vọng tiếng nói của mình sẽ làm cậu Trần chú ý tới.
Trần Khiêm theo tiếng kêu mà nhìn sang bên đó.
Tất cả mọi người đều sững sờ.
Bởi vì lúc này, một chiếc xe xa hoa lóa mắt, đang chạy đến đây với tốc độ cao!